Tống Tử Long nghẹn lời, liếc thấy ánh mắt lạnh băng của chú hai, nghiến răng:
“Bà  bậy, con   ý đó, chú hai, con—”
“Đủ ! Long Long, cháu thật sự  chú quá thất vọng!”
Tống Quốc Lương nghiêm giọng quát:
“Chú còn tưởng chuyện bán Đại Nha là do ông bà nội với bố  cháu tự ý quyết định,  ngờ… trong đó cháu cũng góp phần  ít, đúng ?!”
“Rốt cuộc chú   gì với nhà cháu, mà cháu  nghĩ  cái cách độc ác như thế?!”
“Chú… chú hai,  liên quan đến con, đều là ý của ông bà nội với bố  con, con—”
“Ha… dám  mà  dám nhận, thế thì còn gọi gì là đàn ông nữa?!” Đỗ Tiểu Oánh  lạnh. “Tao cảnh cáo mày,   mà còn dám động đến con gái tao, dù nó chỉ mất một sợi tóc thôi, tao cũng khiến mày sống  bằng chết.”
Sắc mặt Tống Quốc Lương u ám:
“Chúng   tách hộ ,    chuyện gì ở nhà cũ thì đừng lôi sang nhà chú nữa.”
Đỗ Tiểu Oánh  hả hê:
“Cũng may, cũng may, con bé chạy kịp, chứ ai mà gả  cái nhà họ Tống , chắc xương cốt cũng  vét sạch.”
Tống Tử Long  theo bóng lưng đang đạp xe  xa, trong mắt lửa giận bùng lên, ánh mắt độc ác như một con rắn độc lè lưỡi.
“Cái gì? Con  cô gái thành phố đá ?”
“Mẹ,    khó  thế, cái gì mà đá chứ?” Lưu Lan Hoa đen mặt.
Bà cụ Tống liếc gượng gạo sang thằng cháu đích tôn, thấy nó mặt mày u ám, bèn vỗ miệng:
“Long Long, rốt cuộc là ? Nhà  chẳng  đang gom tiền sính lễ cho con , bên  vội gì mà đổi ý?”
“Nghe  bố  Tú Ngọc nhờ  tìm hiểu chuyện nhà , nên kiên quyết phản đối, còn gấp rút sắp xếp hôn sự khác cho cô .”
Tống Tử Long nghiến răng:
“Chuyện  chắc chắn  liên quan đến con đàn bà , nếu  thì trùng hợp quá.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-da-bay-dam-chau-vo-on-het-long-nuoi-con-gai/chuong-142-anh-khong-phai-duoc-nhat-ve-day-chu.html.]
Đỗ Tiểu Oánh nhớ  ánh mắt độc địa của Tống Tử Long, liền dặn các con gái:
“Sau  mà gặp  nhà họ Tống thì tránh xa , đừng bao giờ đối đầu trực diện. Thà đắc tội quân tử còn hơn chọc  tiểu nhân!”
“Biết , .”
Đại Nha lo lắng  bố, sợ bố   cãi .
Tống Quốc Lương gật đầu: “Mẹ các con  đúng, nhà cũ giờ  ghi hận với chúng  .”
Nhị Nha nhăn mặt, gãi đầu: “ bố, bố cũng là con của ông bà nội mà,  ông bà  thiên vị bác cả như thế?”
Tống Quốc Lương lắc đầu:
“Bố cũng  , từ khi  ký ức, bố  thấy ông bà luôn thiên vị bác cả .”
Đỗ Tiểu Oánh bông đùa:
“Không lẽ  là con nhặt về hả? Nếu  thì   phân biệt đến thế, đều là con trai mà.”
Tống Quốc Lương nhún vai, khóe môi thoáng cong lên:
“Cũng  khả năng.”
Nhìn vợ con bận rộn, trong đầu  bất giác hiện lên giấc mơ năm xưa, sự nghi hoặc càng lúc càng lớn.
Mọi chuyện bây giờ đều   khác với những gì trong mơ. Có lúc  thậm chí nghi ngờ,   giấc mơ  là thật  giả. Chẳng lẽ vì   c.h.ế.t  chiến trường như trong mơ, nên mới—
“Anh đang nghĩ gì thế?”
Tống Quốc Lương trầm ngâm một lát: “Anh nhớ  cái giấc mơ , cứ  cảm giác như  vẫn còn mắc kẹt trong mơ .”
Ánh mắt Đỗ Tiểu Oánh khẽ lóe sáng, cô cắn môi:
“Có lẽ… đó là chuyện kiếp  cũng nên. … kiếp  cả nhà  đồng lòng, tuyệt đối sẽ   theo vết xe đổ trong giấc mơ của  !”
Tống Quốc Lương  bóng lưng vợ, cúi mắt che  sự kinh ngạc trong lòng. Không hiểu ,    một linh cảm mãnh liệt—những gì cô  ,   thể là thật.
Vậy thì… Tiểu Oánh… rốt cuộc là…