Nghe đến thịt, mấy chị em đều phấn chấn hẳn lên.
Đỗ Tiểu Oánh mỉm  gật đầu:
“Mẹ và thím Lưu  núi bắt  một con gà rừng, còn  một con thỏ rừng tự lao tới đ.â.m c.h.ế.t nữa…”
Trong sân, tiếng   vang , ba  lớn động tác nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc  xử lý xong gà rừng và thỏ rừng, mỗi nhà một nửa.
Lưu Đại Cước vui đến mức miệng  khép  , dẫn theo con gái con trai mới chịu  về.
Trời nhanh chóng tối dần, trong sân nhà họ Tống tỏa  mùi thịt thơm nức.
Ngồi xổm trong sân nhà , Tứ Nha và Ngũ Nha thèm đến mức nuốt nước bọt ừng ực, tò mò  chằm chằm   thiếu niên cao gầy đang lúng túng, chẳng  để tay chân ở .
Đỗ Tiểu Oánh bưng  một cái bát to tướng đầy gà rừng hầm khoai tây nóng hôi hổi,  còn đặt mấy cái bánh bao  từ bột ngô và bột mì:
“Cẩn thận nhé.”
“Thím ơi, cháu—”
Tiểu Diệc   từ chối, nhưng đúng lúc  bụng  phản bội kêu rột rột, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
Đỗ Tiểu Oánh đưa  bé cứ cúi gằm đầu, như thể phạm  tội lớn,  cửa , bàn tay khẽ vỗ lên tấm lưng gầy guộc, xót xa thở dài.
“Tiểu Diệc, chẳng  bao nhiêu thịt, nhưng cũng coi như bồi bổ chút  thể, mau nhân lúc  ai thấy thì về .”
“Cảm ơn thím. Sau  lớn lên cháu nhất định sẽ báo đáp thím.”
“Đi nhanh .” – Nhìn bóng dáng gầy yếu của thiếu niên bước  chuồng bò, cô mới khép cửa  .
“Đại Nha, Nhị Nha, Tam Nha, Tứ Nha, Ngũ Nha của nhà  đều  giỏi, phần thưởng là  ăn nhiều thịt một chút.”
Đỗ Tiểu Oánh  sang  Tam Nha:
“Tam Nha, bố  thưởng cho con   thi  hạng nhất, con  gì nào?”
Tam Nha  bố ,  ngượng ngùng, gãi đầu:
“Bố , con   gì hết, chỉ cần cả nhà  ở bên , Tam Nha  thấy  vui .”
Nghe con gái , mắt Đỗ Tiểu Oánh đỏ hoe. Tam Nha của cô thật ngoan ngoãn hiểu chuyện,  mà kiếp    kết cục bi thảm như thế…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-da-bay-dam-chau-vo-on-het-long-nuoi-con-gai/chuong-175-phan-thuong.html.]
Nghĩ đến đây, nỗi căm hận với nhà họ Tống càng thêm sâu nặng, chỉ hận  thể lột da róc xương bọn họ!
Tống Quốc Lương đưa tay vỗ nhẹ bờ vai gầy yếu của vợ:
“Hay là  thưởng cho các con tiền , để chúng tự quyết định.”
“Ý  , để em  lấy ngay—”
Tống Quốc Lương  buồn   bất đắc dĩ kéo vợ :
“Không cần vội, ăn cơm xong đưa cũng  muộn.”
Bốn chị em   tiền nhận , khuôn mặt nhỏ đều ánh lên nụ  tự hào vui sướng:
“Cảm ơn bố .”
Ngũ Nha chống cằm đầy ngưỡng mộ:
“Bố , Ngũ Nha cũng  nhanh lớn,  học,  thi  đầu nữa.”
Hai vợ chồng  vẻ mặt đáng yêu của cô nhóc chọc   ngớt.
Tiếng  vui vẻ bay theo khe cửa sổ  ngoài, hòa  bầu trời đêm đầy , vầng trăng cong cong cũng như nở nụ .
Chớp mắt  sang tháng mười một.
Thời tiết dần trở lạnh, gió thu xào xạc, lá vàng úa, cả ngọn núi phủ một màu vàng kim.
Chưa tới thời điểm rét căm căm, cộng thêm trong thôn  còn việc gì, dân làng từ sáng đến tối đều lên núi nhặt củi, chuẩn  sưởi ấm qua mùa đông.
Tỉnh Mông  ở phía Bắc nước Hoa, thời tiết vô cùng lạnh, khi lạnh nhất  thể xuống hơn âm ba mươi độ, nếu  chuẩn  đủ củi, cành cây, bụi gai, phân bò để đốt sưởi, sẽ  đông chết.
Đàn ông trong mỗi nhà đảm nhiệm  sâu núi kiếm củi,  già yếu phụ nữ thì kết nhóm ở vùng ngoài nhặt nhạnh.
Chỉ cần nghỉ phép, Tống Quốc Lương sẽ đưa theo Xuyên Tử và Nhị Ngưu lên núi, một ngày thu   ít củi.
Bình thường   về,  cũng   yên, giặt giũ, nấu cơm đều giành  hết.
Đỗ Tiểu Oánh cũng  tranh giành, chỉ luôn hào phóng giơ ngón tay cái khen ngợi:
“Đồng chí Tống Quốc Lương tay nghề nấu nướng càng ngày càng lợi hại, ngon hơn cả em nấu nữa.”