Một ngày bận rộn, chỉ riêng việc đánh trứng thôi cũng khiến Đỗ Tiểu Oánh mệt đến rã rời, còn mệt hơn cả   đồng.
Làm đồng còn  thể  , đổi tư thế, chứ còn cái  thì chỉ  hai cánh tay, cứ giữ nguyên một động tác suốt cả buổi.
Khó khăn lắm mới lấy mẻ bánh trứng cuối cùng  khỏi nồi, cả  cô mềm nhũn ngã phịch xuống giường đất,   động đậy thêm chút nào.
“Ấy? Sao   tự  một cái dụng cụ đánh trứng chứ?!”
Nghĩ   , Đỗ Tiểu Oánh bật dậy khỏi giường, khoác áo bông dày   ngoài tìm khúc gỗ thích hợp.
Tống Quốc Lương thấy  đất đầy những mảnh gỗ vụn bừa bộn, bước chân  định bước   rụt về:
“Vợ, em đang  gì thế ?”
“Anh về đúng lúc lắm, em   một cái dụng cụ đánh trứng, đỡ tốn sức một chút,  sống còn  thể  nghẹn c.h.ế.t vì nhịn tiểu nữa là.”
Đỗ Tiểu Oánh như thấy cứu tinh, vội kéo  qua, chỉ  cuốn sổ  vẽ phác thảo dụng cụ đánh trứng.
Khóe miệng Tống Quốc Lương giật giật,  nét vẽ nguệch ngoạc  đó, khẽ ho một tiếng, cởi áo bông quân đội gấp  để lên giường.
“Vợ  ,  sẽ .”
Đỗ Tiểu Oánh vội vàng gật đầu, chỉ  hình vẽ phác thảo dựa theo trí nhớ kiếp .
“Trên cùng là tay cầm, quan trọng là phần ,   thành các thanh đan chéo ...”
Tống Quốc Lương nhíu mày: “Có thể dùng dây thép  ?”
Đỗ Tiểu Oánh ngẩn ,  vỗ trán: “ là đầu heo, ngốc c.h.ế.t mất!”
Tống Quốc Lương mím môi, trong mắt thoáng ý : “Nhà    dây thép, mai  đến đơn vị lấy hai cái về.”
“Được , lúc nào em rảnh sẽ qua lấy.”
Anh gật đầu,  hỏi thêm về việc buôn bán bánh trứng.
“Rất đắt hàng, vốn em còn nghĩ  lâu lắm mới bán hết, dù ngon, nguyên liệu cũng nhiều, nhưng năm xu một miếng   rẻ. Không ngờ chỗ     chịu chi, ít nhất cũng mua một hai miếng cho con cái.”
“Vẫn  cẩn thận, tuyệt đối   lơ là.”
Đỗ Tiểu Oánh chớp chớp đôi mắt sáng long lanh: “Anh yên tâm, vì bọn trẻ em cũng sẽ  liều lĩnh.”
Đối diện với ánh mắt đen sâu thẳm của , cô mím môi, ánh mắt né tránh đầy bối rối, lí nhí: “Còn vì  nữa~”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-da-bay-dam-chau-vo-on-het-long-nuoi-con-gai/chuong-200.html.]
“Hửm?”
Đỗ Tiểu Oánh liếc  một cái: “Không  thì thôi.”
Tống Quốc Lương cau mày, vợ    vẫn còn vui vẻ,   đổi sắc mặt ?
Ngày hôm .
Vừa đến nơi, Đỗ Tiểu Oánh   mấy  khách hôm qua  mua  bánh trứng vây quanh, ai cũng nhao nhao:
“Sao giờ mới đến ?”
“Có mang bánh trứng tới ?”
“Xin , hôm nay em   muộn.” Cô vội vàng mở gùi: “Mọi  xếp hàng, ai cũng  phần.”
“Cho  hai miếng.”
“ một miếng.”
...
Đỗ Tiểu Oánh tay chân thoăn thoắt gói bánh, nhận tiền,  liền mạch  gián đoạn.
Người đến chợ đen, ngoài những gia đình bất đắc dĩ thì đa phần đều  điều kiện, nên bánh trứng chẳng mấy chốc  bán  quá nửa.
“Đồng chí, còn bao nhiêu bánh trứng?  lấy hết.”
Cô cúi đầu , mừng rỡ: “Còn sáu miếng, đồng chí lấy hết ?”
“, gói  .” Người đàn ông  ,  rút  3 đồng tiền.
Nhìn bóng lưng  đàn ông rời , Đỗ Tiểu Oánh cứ thấy quen quen, nhưng nghĩ mãi  nhớ   gặp ở .
Không hiểu , cái cảm giác    theo dõi, lạnh cả sống lưng  ập tới.
Cô  đầu cẩn thận  quanh,  thấy gì bất thường.
Lắc đầu, dứt khoát  nghĩ nữa, nhanh chóng rời khỏi sân.
Nào ngờ,  chuyện   đều  lọt trọn  mắt  đàn ông .
“Đại ca, em  mua về ,  mau nếm thử , mùi vị thật sự  ngon.”