“Hú ~ Lão đại, con đàn bà  cảnh giác ghê thật,   cái liếc mắt , nếu   bên ngoài   thấy  trong , em còn tưởng  nó phát hiện .” Nhị Ma Tử trừng mắt, vỗ n.g.ự.c một cái.
“Đến đây ai mà chẳng cảnh giác, nếu  thì chẳng    tóm bao nhiêu  .”
Hồ Lão Đại  phịch xuống giường đất, đưa tay cầm một miếng bánh trứng, bỏ  miệng cắn một cái nhỏ.
“Lão đại, thế nào?” Nhị Ma Tử nuốt nước miếng.
Thấy bộ dạng   tiền đồ của  , Hồ Lão Đại    mắng: “Ngươi ăn một miếng chẳng   ngay .”
“ chờ , chỉ  ăn một miếng thôi! Phần còn   mang về cho chị dâu và bọn nhỏ ăn.”
…
Tống Quốc Lương  bước  liền chạm  một đôi mắt đen sáng ngời, khóe môi khẽ cong: “Em xem thử   như  ?”
“ thế,  giỏi thật đó!” Đỗ Tiểu Oánh gật đầu vui mừng, kéo cánh tay chồng, hớn hở  nhảy  , bỗng  thấy một tràng xì xào quái gở.
Ngoảnh đầu , liền thấy mấy cái đầu đang  ngây ngô ló ngoài cửa, cô ngẩn  một chút,   sang  bên cạnh.
Tống Quốc Lương trừng mắt với đám  , nghiêng  che vợ : “Đừng để ý bọn họ, rảnh rỗi chẳng  việc gì.”
Đỗ Tiểu Oánh nhịn : “Được,  em về  đây.”
“Ừ,  đường cẩn thận.”
“Chậc chậc chậc… Đơn vị chúng  từ bao giờ  hòn đá vọng thê to thế  .”
“Ha ha ha…”
Tống Quốc Lương lặng lẽ liếc đám đồng nghiệp đang chen chúc ở cửa  hô hố,  thèm để ý, nếu  bọn họ sẽ càng  quá.
…
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt  tới buổi chiều.
Tống Quốc Lương vội vã về nhà,   liền thấy vợ con  khoanh chân  giường đất đếm tiền, ai nấy đều mang dáng vẻ mê tiền đến ngốc nghếch.
“Bên ngoài gió to, lạnh c.h.ế.t  , mau lên đây sưởi ấm.”
“Cha ơi~ nhiều tiền quá~”
Tống Quốc Lương ôm Tứ Nha, Ngũ Nha,   vợ đang chăm chú tính toán ghi chép.
Đỗ Tiểu Oánh gom tiền thành từng xấp, bảo mấy đứa con   sách học bài,  mới ghé sát chồng  nhỏ:
“Hôm nay em tính , một cân bánh trứng trừ trứng, đường, bột  thì vốn tầm bảy hào. Một cân   hai hộp cơm, tức tám miếng bánh, một miếng bán năm hào, một cân  bốn đồng, lợi nhuận ròng ba đồng ba.”
“Tất nhiên  tính công. Nếu em mỗi ngày bán  năm cân, thì một ngày lãi mười lăm đồng, một tháng bảy trăm năm mươi.”
Tống Quốc Lương hít một  lạnh: “Một tháng còn nhiều hơn cả lương một năm của .”
“Đó là tính toán thôi, nhưng trứng, đường tiêu hao nhiều, nếu mua chợ đen thì lãi giảm gần nửa.”
Đỗ Tiểu Oánh mím môi: “  cũng  lắm , chỉ  cực một chút.”
Tống Quốc Lương cau mày, lo lắng: “Em một  vất vả quá,  là đợi    về   cùng?”
“Không , bọn trẻ  học về cũng  thể giúp. Hơn nữa, chỉ cần nghĩ đến  thể kiếm nhiều tiền , em liền đầy động lực.”
Tống Quốc Lương thở dài,   thêm,   nhà bếp nấu cơm.
Trong làng mùa đông đều nghỉ, thường ngày chỉ ăn hai bữa cháo để dành lương thực cho vụ xuân.
Nhà họ Tống thì vì công việc của Tống Quốc Lương và điều kiện khá hơn, nên là một trong  ít nhà ăn ba bữa mỗi ngày.
Đỗ Tiểu Oánh  với các con trong phòng  sách báo,  lũ nhỏ chăm chú, trong lòng dâng lên đủ loại cảm xúc.
Kiếp , nếu  vì bà  mù quáng là cô, mấy đứa nhỏ  đến nỗi như thế. Năm cô con gái, cuối cùng chỉ  Tứ Nha sống sót, nhưng cũng đoạn tuyệt với cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-da-bay-dam-chau-vo-on-het-long-nuoi-con-gai/chuong-201.html.]
“Mẹ, Ngũ Nha đếm đúng ?”
Đối diện đôi mắt lấp lánh của con gái út, tim cô như tan chảy,  tiếc lời khen ngợi.
…
Đêm xuống.
Mệt mỏi cả ngày, Đỗ Tiểu Oánh  chạm gối   .
Tống Quốc Lương cài chốt cửa, khẽ thở dài, nhẹ nhàng đắp  chăn cho vợ con.
Ngoài cửa gió rít ù ù, bên tai chỉ còn tiếng thở nặng nề, dần dần  cũng chìm  giấc ngủ.
Trong mơ, vợ con  mỉm    ,   bước nhanh tới, dang tay  ôm…
Chợt,  mặt trống rỗng, vợ con biến mất  tung tích!
Tống Quốc Lương choàng tỉnh, bật đèn pin  đồng hồ  hơn năm giờ, thấy vợ con ngủ say bên cạnh, lúc  tim mới rơi trở .
“Vợ, dậy .”
“Ưm~”
Đỗ Tiểu Oánh ngái ngủ tỉnh dậy, lim dim mắt nhanh chóng mặc đồ, thu dọn xong theo chồng  ngoài.
Một cơn gió lạnh thổi qua khiến  còn mơ màng cũng lập tức tỉnh táo.
Ánh đèn xe đạp vàng vọt lay động theo từng vòng bánh.
Ngày nào cũng , bánh trứng thơm mềm  bày   bán sạch.
Nghĩ đến trứng và bột trong nhà  gần cạn, cô  mua thêm nhiều.
“Chị bán bánh trứng đắt khách thật, chắc lời nhiều lắm nhỉ?” Người bán bột ghen tỵ .
Đỗ Tiểu Oánh lắc đầu, bất đắc dĩ: “Đừng thấy bán đắt mà tưởng lãi, trứng, đường, bột đều  rẻ, cũng chỉ kiếm chút tiền công thôi.”
“Cũng , việc gì cũng khó, nếu  vì nuôi gia đình thì ai  mạo hiểm  đây.” Người  than thở.
Đỗ Tiểu Oánh gật đầu: “ đấy.”
…
Nhìn  đàn ông bất ngờ chặn ngay cửa, cô giật , cảnh giác : “Anh  gì?”
Gã nhếch miệng : “Đồng chí đừng sợ, Lão đại chúng   mời cô  chuyện.”
“Anh chính là  hôm  mua bánh!” Đỗ Tiểu Oánh nhận , trong lòng thầm mắng – chặn ngay  mặt còn  ghê rợn thế ,  sợ mới lạ.
Nhị Ma Tử  động tác mời.
Rõ ràng là    , Đỗ Tiểu Oánh thở dài,  theo  vòng qua một đoạn, đến căn nhà tối om, nhíu chặt mày.
“Yên tâm, hàng   trông.” Lời  dứt,  một thanh niên bước .
Đỗ Tiểu Oánh mới thở phào, cẩn thận quan sát trong nhà, thấy bài trí đơn sơ,  tiếp  trong thì thấy một  đàn ông ngoài ba mươi, diện mạo bình thường, dáng  gầy.
“Lão đại,  tới .”
Hồ Lão Đại nở nụ , từ trong phòng bước : “Đồng chí, chào cô,  là  phụ trách nơi ,   đều gọi  là Hồ Lão Đại.”
Hồ Lão Đại?
Đỗ Tiểu Oánh hít ngược một , kiếp  cô cũng từng  qua, bảo rằng  nhờ chợ đen mà phát tài, quan hệ rộng lớn,  chỉ ở huyện mà cả  thành phố cũng .
Nghĩ , lòng cô  khỏi căng thẳng.
“Hồ Lão Đại,  chỉ là một nông phụ bình thường, chẳng hiểu gì khác,  tìm   gì?”