Tô Tình nào    nỗi tiếc nuối trong lòng chồng , thấy cảnh tượng ,  nhịn  mà khẽ lau khóe mắt, càng  chồng mà vui mừng hạnh phúc.
....
Việc buôn bán bánh trứng   định, Tống Quốc Lương hằng ngày vẫn dậy sớm  giao hàng, sáng nay cũng sớm đến đơn vị, bàn giao ca trực cho đồng nghiệp.
Những ngày , ngoài ca trực của Tống Quốc Lương, bình thường Đỗ Tiểu Oánh cũng  cần chạy  giao hàng nữa.
Thành , những ngày “trú đông” trôi qua  bận rộn  phong phú.
Liên tiếp mấy hôm, năm chị em sáng  tối về, chạy tới chuồng bò, ngoài giờ nấu cơm  thì hầu như chẳng thấy bóng mấy đứa nhỏ .
Đến khi Đỗ Tiểu Oánh để ý thì  qua gần nửa tháng,  khỏi thắc mắc  bọn trẻ suốt ngày chạy  chuồng bò.
“Mẹ ơi, ông Tần, bác Hà và thím Tô ngày nào cũng dạy chúng con  nhiều kiến thức thú vị.” Tam Nha  , đôi mắt  sáng lấp lánh, trong đáy mắt đầy ắp khát khao tri thức.
Đỗ Tiểu Oánh khẽ xoa đầu con gái,  mấy đứa nhỏ ríu rít kể , mới  chúng đang theo học thêu thùa, vẽ vời, y thuật.
Những thứ  đều là nghề mưu sinh thượng hạng, nếu   do thời thế đặc biệt thì   tuyệt đối sẽ  dễ dàng truyền dạy cho  ngoài.
Nghĩ tới đây, cô  vui mừng  cho các con,  càng thấy cảm kích.
 trong tay còn một đống việc, thời gian gấp rút, cô nhất thời  rảnh, vội gói ít bánh trứng và đường đỏ.
“Đem cái  sang,  là  dặn.”
“Biết  ạ~”
Đỗ Tiểu Oánh  mấy đứa trẻ đeo túi sách nhảy nhót  cửa,  đầu   thấy cháu trai lớn lắc lắc cái đầu,  khỏi buồn .
“Ngưu Ngưu, cái điệu bộ đó là  đây?”
“Cô , thầy giảng ở   cứ như thiên thư, cứ đến giờ học là con buồn ngủ, cũng  hiểu  em Tam Nha   thích  sách học hành đến .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-da-bay-dam-chau-vo-on-het-long-nuoi-con-gai/chuong-212.html.]
Đỗ Tiểu Oánh bật , “Đó gọi là mỗi  một sở thích, một sở trường.”
Lưu Đại Cước cũng thở dài, “Tam Nha nhà cô giống y như con nhà  , hiểu chuyện, chu đáo, đầu óc  thông minh. Không như mấy đứa nhà , chẳng  đứa nào  khiếu học hành.”
“Sơn Tử, Nguyệt Nha nhà chị cũng hiểu chuyện mà, chị còn  thấy đủ . Nếu đổi  là mấy đứa vô ơn nhà họ Tống, thử xem chị   mà chịu nổi.”
Nghĩ tới mấy đứa nhỏ nhà họ Tống cứ như  ma ám, Lưu Đại Cước lạnh cả sống lưng, rùng  một cái, “Ối giời ạ, nghĩ như  mới thấy con cái nhà  ngoan ngoãn  bao.”
Đỗ Tiểu Oánh   ngớt, quả thật đúng là “ sợ so sánh”.
Đêm xuống.
Thấy cháu trai đột nhiên ôm bụng, Đỗ Tiểu Oánh  chút lo lắng, “Sao ?”
Nhị Ngưu ôm bụng,  hì hì, “Cô, từ nhỏ đến giờ đây là  đầu con lỡ ăn đến no căng bụng thế .”
Ngưu Ngưu  vui, giơ tay gõ đầu em một cái, “Ăn no mà   dừng ?”
“Cũng tại cơm chị Đại Nha nấu ngon quá, con  để ý nên ăn nhiều quá.” Nhị Ngưu gãi đầu.
Cả nhà  chọc , Đại Nha còn  khen đến mức đỏ mặt, ngượng ngùng nhưng trong lòng   tự hào, ưỡn thẳng lưng.
Ba  em sờ cái bụng tròn vo, lăn qua lộn  mãi mà  ngủ .
“Chúng  nhất định   việc cho ,   phụ lòng cô,  ?”
“Anh yên tâm , cô với chú đối xử với bọn  còn  hơn cả ở nhà, chúng em nhất định sẽ chăm chỉ giúp cô  việc.”
“Anh ạ, em còn thấy  béo lên , mà cũng  còn  lạnh đến mức nửa đêm tỉnh giấc nữa.” Nhị Ngưu chớp đôi mắt đen láy, “Anh, em thích nhà cô~”
“Ừ, ngủ  thôi, mai dậy sớm,   nhiều việc giúp cô, để cô đỡ vất vả hơn.”
“Ừm!” Hai em trai   , đồng loạt gật đầu thật mạnh.