“Đồng chí Tô, cô đừng chấp với họ  gì. Người trong thôn chỉ dựa  cày ruộng mà sống, trong lòng vẫn nghĩ học hành là vô dụng, còn  chậm trễ công việc nữa, cũng   họ cố tình nhằm  cô .” Đỗ Tiểu Oánh an ủi.
Lưu Đại Cước gật đầu:
“ thế, đồng chí Tô, cô đừng để trong lòng, đám đàn bà  chẳng hiểu cái gì .”
Tô Nguyệt Nguyệt mỉm :
“ chỉ thấy đáng tiếc thôi. Đã đến đây ,   chịu học cho tử tế,       lúc cần dùng đến.”
Đỗ Tiểu Oánh nghĩ ngợi một lát,  khẽ  ý tưởng của  với hai .
Tô Nguyệt Nguyệt  chút kinh ngạc:
“Cái … liệu   ?”
“Nhất định , chúng   tìm đại đội trưởng ngay.” Lưu Đại Cước vỗ đùi cái đét,  kéo hai  chạy thẳng tới nhà đại đội trưởng.
Đại đội trưởng  xong lời ba , trầm ngâm một lát  :
“Đây là cách , cứ  thế .”
Ngày hôm 
Một nhóm phụ nữ xách giỏ,  ríu rít   , lề mề kéo đến muộn. Trông thấy đại đội trưởng Triệu Lôi đang  đó, mặt đen sì, ai nấy đều ngớ .
Triệu Lôi nghiêm giọng:
“Ngồi xuống,  chôn chân  đó  gì.”
“Đại đội trưởng,  ông  ở đây? Có  ai  mách ông chuyện gì ?”
Triệu Lôi chẳng thèm để ý tới đám đàn bà, đợi đến khi   đến đông đủ, mới cất tiếng:
“Mọi  yên lặng,   việc  thông báo.”
“Sau khi bàn bạc với cán bộ trong thôn, quyết định trao thưởng công điểm cho ba   đầu lớp xoá mù chữ:  thứ nhất 20 công điểm,  thứ hai 13 công điểm,  thứ ba 8 công điểm.”
Vừa dứt lời, cả sân  ồn ào như nồi nước sôi.
Người    thi  xì xào, ai nấy đều hứng khởi.
“Trời ạ, thế cũng bằng mấy ngày công điểm .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-da-bay-dam-chau-vo-on-het-long-nuoi-con-gai/chuong-223-ke-chuyen-kiep-truoc.html.]
“Không lấy thì uổng,    còn giành  ít công điểm  chứ.”
…
“Đại ội trưởng,  thấy thế   công bằng.” Một  đàn bà cất giọng the thé,
“Chồng của  con Đại Nha vốn dĩ  ăn gạo cung cấp, bản  chị  cũng  chữ,  còn là lái máy kéo của đội, thế thì giải nhất chẳng  chắc chắn rơi  tay chị  ?”
“ đấy, thế   công bằng với chúng .  đây một chữ bẻ đôi cũng  .”
Triệu Lôi sầm mặt, định mở miệng, thì một giọng khác chen ngang.
“Quả thực là  công bằng với  .” Đỗ Tiểu Oánh  lên,
“Cho nên,  sẽ  tham gia tranh giải ba hạng đầu.”
Mọi  đều ngẩn ,  ngờ cô   dứt khoát như thế, trong lòng thoáng chút ngượng ngùng.
Lưu Lan Hoa bĩu môi, thầm nghĩ: Con đàn bà  đúng là giỏi  vẻ.
 nghĩ đến chuyện   học chữ,    hưởng công điểm, lập tức tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Tống Quốc Lương  con gái Tam Nha vẫn còn cặm cụi  sách, dịu giọng nhắc:
“Tam Nha, để mai  tiếp, cẩn thận hỏng mắt.”
“Con   bố, để con  nốt chỗ   ngủ.” Tam Nha đầu chẳng buồn ngẩng, đáp.
Trước khi  ngủ, Đỗ Tiểu Oánh kể với chồng chuyện lớp xoá mù chữ, thở dài:
“Kiếp , em cũng giống y như mấy  đàn bà , cứ nghĩ học hành chẳng ích lợi gì, chi bằng kiếm thêm công điểm,  thêm chút việc thì hơn.
Sau   thành phố  thuê, mới  thế nào là mắt mù. Đến lúc  hối hận cũng  muộn .”
Tống Quốc Lương xót xa:
“Vợ , em kể cho  nhiều chuyện kiếp  hơn .”
“Có gì mà kể .” Đỗ Tiểu Oánh khẽ , ký ức kiếp  ùa về.
“Kiếp , ruộng đất đều thành của nông dân , thóc lúa trồng  cũng là của nhà. Về  để phụ thêm cho gia đình, em bắt đầu học buôn bán lúa gạo, rau củ, trứng gà trong nhà.
Rồi , để kiếm tiền cho mấy kẻ vong ân bội nghĩa , em  thành phố công trường  việc, khiêng gạch, buộc thép…”