Một đám mụ già chuyên thích buôn chuyện nhà đông nhà tây, nào ngờ đang   thì  chồng   bắt quả tang, trong lòng chột , chẳng ai dám đối diện  lên tiếng.
Ánh mắt lạnh lùng của Tống Quốc Lương quét qua, giọng trầm khẽ cảnh cáo:
“Còn   ,  tuyệt đối sẽ  khách .”
Mấy  đàn bà  nín thở  dám ho he, đợi   xa  mới bặm môi bặm lợi, nhỏ giọng lẩm bẩm chửi thầm.
Đỗ Tiểu Oánh mỗi ngày cứ bôn ba giữa huyện thành và nhà, đối với những lời thị phi trong thôn chẳng buồn để  lòng, chỉ một mực lo  ăn kiếm tiền.
Ngày thường trong nhà chỉ  vợ chồng cô và Đại Nha, Ngũ Nha đang học tiểu học. Nhị Nha  lên cấp ba, Tứ Nha học cấp hai trong huyện, hai chị em chỉ  Chủ nhật mới  về nhà.
…
Dần dần, cũng   ít  to gan, gùi sọt  bến xe rao bán màn thầu, bánh bao các loại.
May  tay nghề nấu nướng của  con Đỗ Tiểu Oánh vốn  , cho nên dẫu xung quanh xuất hiện thêm vài  bán điểm tâm bột mì, ngoài lúc đầu  chia bớt khách, về  cũng  ảnh hưởng bao nhiêu.
Những năm , mỗi khi đông đến, Đỗ Tiểu Oánh đều hợp tác  bánh với Hồ lão đại,  cải thiện điều kiện gia đình,  kiếm  kha khá tiền.
Cộng thêm việc   bất tiện, hai vợ chồng bàn bạc, quyết định mở một quán ăn nhỏ ở huyện, chọn chỗ ngay gần mấy nhà máy.
Trong tay   tiền, dứt khoát mua luôn mặt bằng, mở một tiệm cơm nhỏ,  con cùng   bếp, còn Lưu Đại Cước thì lấy hàng  bán dạo như .
Cửa tiệm  trát vữa đơn giản, quét dọn sáng sủa tinh tươm, kê mấy bộ bàn ghế ngay ngắn.
“Ối giời, sáng sủa thật đấy.” Lưu Đại Cước  nhịn  tán thưởng, “Tiểu Oánh, bao giờ khai trương thế?”
Đỗ Tiểu Oánh cũng  hài lòng, gật đầu: “Thứ Hai tuần  chính thức mở cửa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-da-bay-dam-chau-vo-on-het-long-nuoi-con-gai/chuong-234.html.]
Lưu Đại Cước vui mừng cho bạn, trong lòng dâng tràn nhiệt huyết,   chẳng  tạp niệm nào khác, chỉ một lòng nghĩ đến chuyện  ăn kiếm tiền.
…
Ngày khai trương,  ít công nhân ở mấy nhà máy gần đó vốn  để ý thấy quán sửa sang, liền tò mò ghé  ăn thử.
Đỗ Tiểu Oánh lập tức nở nụ  tươi rói, niềm nở chào: “Đồng chí, bữa sáng quán   bánh bao, sữa đậu nành, trứng luộc nước …  xem  ăn gì?”
Chàng thanh niên mặc bộ đồng phục xanh ngước theo tay cô chỉ, thấy bảng thực đơn và giá  tường, trong mắt thoáng hiện vẻ ngạc nhiên.
“Đồng chí, cho  hai cái bánh bao nhân thịt, thêm một chén  và một quả trứng luộc nước .”
Khách   ngày một đông, đa  là công nhân   ngang qua, Đỗ Tiểu Oánh bận rộn chào khách thu tiền, còn Đại Nha phụ trách bưng đồ ăn.
May mắn là  thứ đều  chuẩn  sẵn ở nhà, chỉ cần bày lên đĩa là xong, nên hai  con vẫn xoay xở kịp.
Đến giờ cơm trưa đông khách, Tống Quốc Lương tan ca cũng đến phụ một tay, cả nhà ai nấy đều bận rộn nhưng   đấy.
Đợi khách vãn bớt, cả nhà mới  thời gian  ăn.
Đỗ Tiểu Oánh xót chồng sáng  ca,  chạy sang quán giúp, liền giục:
“Anh mau  trong nghỉ một lát , chiều còn   nữa.”
Tống Quốc Lương cũng  từ chối, tranh thủ  phòng trong chợp mắt.
Quanh đây vốn  nhiều xí nghiệp, hơn nữa thời  công nhân là công việc “bát cơm sắt” ai cũng thèm, lương bổng trong tay  ít.
Ăn uống họ  chẳng  chịu thiệt, mà giá cả ở quán   rẻ  ngon, thế nên chẳng mấy chốc  hút về nhiều khách. Cứ đến giờ cơm là   kẻ  nườm nượp.