Đại đội trưởng nhận lấy tờ giấy,  từng chữ rõ ràng:
“Ngày 12 tháng 7 năm 1970, bà Tống cùng Lưu Chiêu Đệ để lo sính lễ cưới cho cháu đích tôn Tống Tử Long,  cấu kết với  ngoài là Lưu Xuân Căn, giở trò đồi bại, c.ư.ỡ.n.g b.ứ.c b.ứ.c hại đồng chí Tống Đại Nha, thậm chí còn mưu tính bắt cóc Đại Nha đem bán cho Lưu Xuân Căn…”
Mặt mũi nhà họ Tống ai nấy đều tái mét, kêu gào kêu oan.
“Thím hai, con là Long Long mà thím thương nhất đây, thím thật sự nỡ bắt con ký ?” Tống Tử Long mặt mày ủ rũ  lóc.
He he…
Đỗ Tiểu Oánh đổi sang nụ  dịu dàng như  , giọng cũng mềm mỏng:
“Long Long, thím hai cũng chỉ   một cái bảo đảm. Chỉ cần các  ký tên điểm chỉ, chuyện hôm nay coi như xóa bỏ hết.”
Tống Tử Long  do dự, luôn cảm thấy  chỗ nào đó  , nhưng     .
“Long Long ký , bà nội    s.ú.n.g xử b.ắ.n .”
Bà Tống nhanh nhẹn quệt tro nồi, ấn tay điểm chỉ, còn lôi kéo cháu đích tôn cùng ấn.
“Bà nội con—”
“Ký mau! Long Long, con nỡ lòng nào  bà nội lớn tuổi thế    tù ?!”
“Anh cả,  ký  thôi.”
“ đó, Long Long ký .”
Dưới sự thúc giục của cả nhà, Tống Tử Long mơ hồ mà ký tên ,  còn điểm một dấu tay đen nhánh lên .
Trong mắt Đỗ Tiểu Oánh lóe lên một tia hàn quang lạnh lẽo, quét thẳng đến gã đàn ông bỉ ổi đang rúc  chân tường. Vừa nghĩ đến chuyện kiếp    trở thành con rể cả của , lòng hận thù suýt nữa bùng nổ.
“Ông, mau điểm chỉ, đừng  lỡ thời gian của !”
“Ô… ừ…”
Lưu Xuân Căn rụt cổ, vội vàng điểm chỉ. Lưng  còn đau điếng vì nhát cuốc  ,  thấy  đàn bà dữ tợn  liền  kìm nổi rùng .
Đỗ Tiểu Oánh ngẩng đầu, vung cuốc, một nhát chặt gãy chân gã đàn ông.
“Á—!”
Trong sân lập tức vang lên tiếng gào thảm tựa tiếng lợn  chọc tiết!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-da-bay-dam-chau-vo-on-het-long-nuoi-con-gai/chuong-6.html.]
“Phì!”
Trong chớp mắt,  một nhát cuốc nện xuống thẳng  chân Tống Tử Long còn đang ngây   kịp phản ứng.
“Á—!”
“Long Long—!”
Lưu Lan Hoa gào thét lao đến, ôm chặt lấy đứa con trai đang lăn lộn đau đớn  đất.
“Con khốn! Mày dám đánh con tao?!” Tống lão đại – Tống Quốc Đống giận dữ gầm lên, trợn tròn mắt trâu xông tới, quả đ.ấ.m to như cái búa nện mạnh xuống.
Một  phụ nữ như Đỗ Tiểu Oánh   địch  nổi gã đàn ông  cao  to . Cô  kịp né tránh, theo bản năng chỉ kịp ôm chặt con gái  lòng, lấy   che chở.
“Mẹ!!”
… nỗi đau tưởng chừng  ập xuống   hề tới. Đỗ Tiểu Oánh run rẩy  đầu, chỉ một ánh  thôi, hốc mắt  đỏ hoe!
“Em… Em hai?”
Trong mắt Tống Quốc Lương cuồn cuộn lửa giận,  hất phăng cánh tay  cả, cả  tràn ngập sát khí kinh , giọng trầm khàn đầy căm hận:
“Anh cả,  chính là như  mà ‘chăm sóc’ vợ con của em ? Họ  đắc tội gì  mà khiến    tay đánh đập?!”
“Em… em hai,   giải… giải thích…” Tống lão đại run rẩy, ôm lấy cánh tay suýt  gãy,  dám ngẩng đầu.
Đỗ Tiểu Oánh c.h.ế.t sững tại chỗ, sống mũi cay xè, giọng khàn :
“Anh về  kịp… Cha   vì  lo sính lễ cho cháu cưới vợ mà định bán Đại Nha. Sợ  thành, còn  liên thủ với lão già góa vợ  giở trò cầm thú!”
Các đốt ngón tay của Tống Quốc Lương trắng bệch, ánh mắt  vợ con đầy cuồng nộ. Chỉ  nghĩ đến cảnh tượng  , lửa hận  càng bốc lên dữ dội.
“Bất kể thế nào,  cũng  đưa vợ con rời khỏi cái nhà ăn thịt  . Anh—”
“Em hai, đừng  con đàn bà độc miệng   bậy, …”
“Tiểu Oánh, em đưa con gái  nhà thu dọn . Đừng lo.”
Chạm  đôi mắt đen sâu thẳm đầy kiên nghị , Đỗ Tiểu Oánh ngẩn ngơ gật đầu, dắt con    nhà.
Chẳng lẽ… vì sự trọng sinh của   tạo  hiệu ứng cánh bướm?
Vậy nên…  đàn ông mà kiếp  dù cho hy sinh cũng  từng trở về,   mới  thể xuất hiện đúng  khoảnh khắc  …?