“Mẹ Đại Nha.”
Đỗ Tiểu Oánh  ngẩng đầu, liền thấy thím Hà đang vẫy tay với ,  vai còn gánh hai thùng nước. Cô lập tức bước :
“Thím,  chuyện gì thế?”
Thím Hà  quanh bốn phía, hạ thấp giọng :
“Còn chẳng  cái bà già Tống đó , trưa nay ở nhà     la, lời lẽ độc địa đến mức  cũng chẳng dám lặp .”
“Đừng tưởng bố chồng cháu bình thường   năng gì, nhưng bụng  thì nhiều lắm đấy. Thím quen  nhà họ mấy chục năm ... tám phần là  chẳng  ý  gì , cháu  cẩn thận một chút.”
Nói xong, thím Hà bĩu môi, khẽ hất cằm, còn liếc mắt  hiệu.
Đỗ Tiểu Oánh  đầu liền bắt gặp ông cụ Tống đang chắp tay  lưng  về phía , sắc mặt cô lập tức sầm xuống, xoay  bỏ .
“Mẹ Đại Nha, khoan , cha  lời   với con.”
Đỗ Tiểu Oánh hít sâu một ,  , ánh mắt lạnh lùng  chằm chằm ông cụ Tống.
“Mẹ Đại Nha, dù  chúng  cũng là  một nhà. Lần  đúng là  con  quá đáng thật, nhưng bà  tuổi già sức yếu, liên tiếp mấy ngày    cái việc vất vả như gánh phân, coi như cũng   dạy cho một bài học .”
“Thì ?”
Ông cụ Tống khẽ ho một tiếng:
“Con   với đại đội trưởng một câu, bảo ông  tha cho  con . Dù  bà  cũng là  ruột của Quốc Lương——”
“Không đời nào!” – Đỗ Tiểu Oánh lạnh giọng cắt ngang.
“Mẹ Đại Nha, con thật sự tàn nhẫn như  ? Phải khiến  con mất mạng thì mới hài lòng ?” – ông cụ Tống cố ý nâng cao giọng, lập tức khiến vô  ánh mắt hiếu kỳ đổ dồn tới.
Đỗ Tiểu Oánh liếc  xung quanh, cũng cất cao giọng:
“Bà   dám  mấy trò mê tín phong kiến thì  chịu phạt,  gánh trách nhiệm! Hay là... ông đang  đại đội trưởng xử phạt sai ?
Đừng  mơ lấy đạo đức  trói buộc , bà đây   đạo đức cũng chẳng  phẩm chất gì hết!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-da-bay-dam-chau-vo-on-het-long-nuoi-con-gai/chuong-86.html.]
“, Đỗ Tiểu Oánh,  rõ luôn:   ai dám bắt nạt con gái ,  liều mạng với kẻ đó!”
“Mày... mày đúng là coi thường trưởng bối, ích kỷ hẹp hòi!” Nghĩ đến việc lão bà mỗi ngày trở về   nồng nặc mùi phân thối, ông cụ Tống bực bội phát điên.
“Các  cũng    cho   tôn trọng cái  chứ?” Đỗ Tiểu Oánh bật  giận dữ, chỉ thẳng mặt ông cụ Tống.
“Một đám già cả  mà còn chẳng phân biệt nổi  trái, còn  ngậm m.á.u phun ! Xấu xí mà cứ tưởng  ngon lành!
Cũng may Quốc Lương nhà  mắt còn tinh, chứ  thì sinh  đứa con giống hệt các , bà đây  đập đầu  tường c.h.ế.t cũng chẳng lấy!”
Gân xanh bên thái dương ông cụ Tống giật phồng lên, hai bàn tay giấu  lưng siết chặt thành nắm đấm. Trong đôi mắt vẩn đục thoáng lóe  một tia sát khí âm trầm, nhưng trong nháy mắt  biến mất, trở  dáng vẻ thật thà hiền hậu thường ngày.
“Đỗ Tiểu Oánh, con đàn bà lòng  đen tối ! Mau  bảo đại đội trưởng thả  chồng cô  , cả nhà sắp  bà cụ  cho thối ch.ết !” Lưu Lan Hoa ưỡn n.g.ự.c vênh váo, gào ầm ĩ bước tới.
Đỗ Tiểu Oánh mím chặt môi, đang phiền vì  tiện  tay với ông cụ Tống – cái ông bố chồng  – thì đúng lúc con lùn   tự chui đầu tới cửa. Cô liền tóm lấy Lưu Lan Hoa đang lải nhải  ngừng.
“Ê? Mày  gì đấy?”
Đỗ Tiểu Oánh một cú quật ngã con mụ lùn mập,   phịch xuống, hai tay giơ cao, tát lia lịa.
“Cho mày cái miệng độc ! Đồ lùn tịt!”
“Á~ Đồ đê tiện! Đỗ Tiểu Oánh, mày là đồ đê tiện! Cái loại đàn bà đê tiện chỉ  đẻ  mấy đứa của nợ...”
Đỗ Tiểu Oánh túm chặt tóc Lưu Lan Hoa, mỗi cái tát đều dốc hết sức lực: “Đồ  xí lắm mồm! Đồ lùn tịt, đồ mụ già đen mập!”
Mọi  xung quanh há hốc mồm , chỉ  thôi  thấy đau rát cả mặt.
“Bí thư, chủ nhiệm,   về phía , chỗ  là——”
Đại đội trưởng cùng bí thư thôn dẫn theo mấy lãnh đạo của công xã   đến cánh đồng, liền  thấy một trận gào  inh tai nhức óc. Nhìn thấy cảnh ầm ĩ náo loạn ở đầu ruộng, sắc mặt bọn họ tức thì đen kịt.
Liếc sang vài vị lãnh đạo, đại đội trưởng vội vàng quát lớn:
“Làm cái gì thế? Không chịu lo  việc,  ở đây gây chuyện hả?”
“Đại đội trưởng, là vợ Quốc Lương đánh  với Lưu Lan Hoa !”