Trước   bắt nạt cô  nhiều , cho tới bây giờ cô vẫn   một .
 hôm đó  mắng cô, cô  .
Cô : "Em cũng  thèm thoa thuốc cho  ,    nhiều  thoa thuốc cho,  bà nội   cả  chị hai, nhưng mà em ngay cả cô cũng  , cái gì cũng  , cho nên em   thấy  chết,  chảy m.á.u nhiều như , nếu c.h.ế.t , thì   bây giờ?"
Anh  hiểu nổi logic của cô.
 mà trong mắt cô ánh nước mắt, cắn chặt môi,  cứ cố chấp đưa thuốc tới  mặt .
Khi đó thật   định đưa tay đánh đổ bình thuốc  tay cô, nhưng cuối cùng  vươn tay lấy bình thuốc qua.
Không hiểu  Hàn Đông Nguyên  đột nhiên nhớ tới sự kiện .
Nghĩ  thì, lúc ở nhà khi cô đột nhiên cố chấp yêu cầu  về nông thôn hẳn cũng mang biểu tình như .
Khi đó trong nhà chắc  hỗn loạn lắm.
Cô ruột của cô yêu quý cô như , thế mà cũng  lay chuyển  cô,  để cô về quê.
"Thôi  :“ Hàn Đông Nguyên nghĩ tới chuyện  đây, cũng dễ dàng thỏa hiệp hơn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cũng   chuyện gì khó, chính  là  từ công ty công trình kiến trúc , đương nhiên  là tìm   chuyên môn thiết kế nhà xưởng sẽ chu  hơn, tuy rằng chỉ là một cái nhà máy nhỏ nát, tự  cũng  thể thiết kế, nhưng nếu cô  mời  thì cứ mời .
Anh nhả  : “Cô  mời thì cứ mời,  cần  cường điệu để cô trả tiền, lúc  tiền cũng là do cô trả mà,  nhớ ?"
Trình Ninh  thấy  đồng ý,  còn tâm trí để ý đến mấy câu  âm dương quái khí của , ngay lập tức nở nụ , ánh mắt cong cong, lập tức  đến thiếu chút nữa loé mù mắt Hàn Đông Nguyên.
Đáng để vui mức đó ?
Anh tức giận nghĩ.
Sáng sớm hôm  Trình Ninh mượn đại đội một bức thư giới thiệu  xe bò  công xã.
Hàn Đông Nguyên  chút đăm chiêu  theo bóng xe bò càng ngày càng nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-114.html.]
Chu Tiên Khai  thấy, : "Anh Nguyên, nếu lo lắng thì    tiễn cô  ? Hoặc là để chúng  cũng  mà? Thanh niên trí thức Trình  như một tiên nữ , lỡ như lên núi  kẻ nào thấy sắc nảy lòng tham, cướp về núi  vợ thì trách ai bây giờ?"
Sắc mặt Hàn Đông Nguyên lập tức  đổi.
Liêu Thịnh một cước đá văng   , mắng: "Miệng chó trong phun   ngà voi,  bậy bạ cái gì, chú Hai Khánh lái xe bò c.h.ế.t   ? Người dân suốt mười dặm tám thôn  ai mà  quen  ? Sao  thể gặp chuyện  may ."
Sắc mặt Hàn Đông Nguyên âm trầm,  để ý tới mấy câu ba hoa của Liêu Thịnh, cũng trực tiếp  với  : "Cậu, đuổi theo , cùng  với cô "
Liêu Thịnh: "Á???"
Hàn Đông Nguyên đá   một cước, : "Nơi núi sâu  xảy  chuyện gì thì  khó ,  theo ,  chuyện gì thì xử lý linh hoạt một chút"
Liêu Thịnh: “...”
     Hàn Đông Nguyên đang  thật.
Bèn   gì nữa,  đầu trực tiếp chạy theo xe bò.
Chu Tiên Khai: “…”
Anh , lúc nãy   chỉ  giỡn thôi!
Tốc độ xe bò nhanh hơn  chạy.
Liêu Thịnh chạy nửa giờ  một  mồ hôi mới đuổi kịp.
Trình Ninh vốn đang thưởng thức phong cảnh  núi,  đó liền  thấy Liêu Thịnh thở hồng hộc chạy theo phía  xe bò, cô vội kêu xe bò ngừng , để Liêu Thịnh lên xe,  giỡn hỏi  : "Anh Liêu Thịnh,   gì ? Chạy bộ buổi sáng hả? Hay là  Đông Nguyên  chuyện gì nhờ   với em?"
Liêu Thịnh khoát tay, thở hổn hển vài , mới : "Anh Nguyên   lo cho em, bảo  cùng  công xã với em"
Lo cho em?
Cô cũng  để ý việc Hàn Đông Nguyên  tin tưởng , chỉ  : "Lo lắng cái gì ạ? Không  chỉ là  hẹn thời gian qua đại đội với thợ mộc thôi ? Không lẽ   còn sợ em  mất lòng thợ mộc,  mời   ?"