Thím Liêu tức giận: "Bảo con chăm sóc thì cứ chăm sóc ,   hiểu tiếng   ? Đông Nguyên là  con bé,  thể giống  ?"
Có cái gì  giống chứ?
Khí tràng của Hàn Đông Nguyên cao một vạn tám hơn nữa   còn  phát hiện, bây giờ phát hiện  cô nhóc  quả thực là tinh ranh như quỷ,  lợi hại, ngoại trừ   cu li, thì còn cần   chăm sóc cái gì chứ?
Vân Mộng Hạ Vũ
Anh  chỉ  thể "Dạ " hai tiếng cho  lệ.
Anh  nào   nỗi khổ tâm của    !
Nói chuyện với gia đình xong,  mới cúp điện thoại, chủ nhiệm Tiết liền theo chân bọn họ bảo bọn họ khoan hãy , thư ký Từ   mời hai  đến nhà ông  ăn cơm trưa.
Chờ thư ký Từ  , Trình Ninh liền  tủm tỉm : "Cám ơn lời mời của thư ký, nhưng mà chúng  đang vội,  đến nhà ngài ăn cơm , nếu , sợ là lúc lên núi  nửa đêm, núi buổi tối đen như mực, lên đường lúc nửa đêm  cũng sợ. Hay là, chúng  đang định  căn tin của công xã ăn một bữa, thư ký  cùng chúng  nhé?"
Cuối cùng còn hào khí : “Để  mời thư ký!"
Trình Ninh đều  , thư ký Từ tự nhiên sẽ  miễn cưỡng, ông   ha ha, : "Được, nhưng mà   đến công xã, còn bắt   mời , như   , ,  mời  !"
Kết quả là Trình Ninh và Liêu Thịnh thành công lừa  một bữa cơm trưa vô cùng phong phú.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-120.html.]
Không  tới bên trong bỏ thêm thịt sợi cải trắng nấm hương, còn cho mỗi  một quả trứng gà thơm ngào ngạt, ngẫm    đến đây công xã cung cấp một chén cháo lỏng như canh,   quả thực là  ăn  rơi nước mắt.
"Cảm ơn thư ký Từ!"
Hai  đều ăn  hài lòng.
Thư ký Từ  tủm tỉm, hỏi ngày nào thì thợ mộc đến,  : "Đến lúc đó   sang đây đón thầy,   dẫn   đến đây ăn  nữa, nếu   đến sớm một chút,  sẽ tự   vằn thắn cho   ăn. Mấy đứa nhóc , c.h.ế.t sống  chịu tới nhà , như là trong nhà   cọp ăn thịt các  "
Liêu Thịnh bán thảm: "Không  do chúng   , thật sự là đại đội quá xa, đường núi quá khó ."
Thư ký Từ vui tươi hớn hở, cũng  so đo với bọn họ, cơm nước xong thì tiễn bọn họ lên xe bò.
Hoàn thành công tác  nên đường về của hai   nhẹ nhàng.
Liêu Thịnh  với Trình Ninh: “Em gái Ninh Ninh, thư ký Từ  là một  lợi hại, hẳn là đang mưu tính cái gì đó, em  cần   kỹ càng với ông  như .”
Trình Ninh  liếc   một cái, : "Có thể mưu đồ gì chứ? Đại đội của chúng  nghèo, thì công xã cũng nghèo,  đại đội của chúng   chăm sóc ít, nhưng thư ký Từ  chăm sóc cho một công xã nhiều nhân khẩu như , ông  cũng chỉ nghĩ   để phát triển công xã, để xã viên  thể ăn cơm no thôi. Thật  thị trường lớn như , công xã xây một cái xưởng cũng   xung đột gì với việc chúng  thành lập nhà máy, nếu sản phẩm của bọn họ khác với chúng , còn  thể cùng xài chung một con đường tiêu thụ, công xã  giao thông phát đạt, bọn họ bán nội thất lớn, chúng  liền  đồ  bếp nhỏ và đồ dùng hằng ngày nhỏ gọn,  chỉ   xung đột, mà còn  thể hỗ trợ lẫn ."
"Hơn nữa  công xã duy trì,  nhiều chuyện sẽ dễ dàng hơn, như là   thầy Diêu đến đây, cũng là thư ký Từ tự  sắp xếp máy cày của công xã  giúp chúng  đón thầy Diêu từ nhà ga, nếu  chúng  sẽ phí  ít chuyện. Còn  về , rốt cuộc thì đại đội của chúng  ở nơi hẻo lánh, như bình thường  gửi đồ  đón , gọi điện thoại và nhận điện báo, còn   nhiều chỗ cần  thư giới thiệu và con dấu, tóm  những việc  dựa  công xã  nhiều"
Trong  thời gian ngắn Liêu Thịnh vô cùng hổ thẹn.