Thầy Diêu vui tươi hớn hở hai , với Hàn Đông Nguyên: "Trước chỉ Tiểu Kỷ là một đứa cuồng công tác, xưởng trưởng coi trọng, nhưng thấy , Tiểu Trình của chúng thế nhưng cũng tài giỏi như . Trước lúc ở nhà máy, chỉ thấy một một cô gái nhã nhặn nhu thuận, thích chuyện, thì đều nhầm"
Hàn Đông Nguyên ngoài nhưng trong : "Ngài đúng là nhầm, khả năng, xưởng chúng một đồng tiền cũng kiếm , công nhân ngay cả cắt một tấm ván gỗ cũng xong, cũng nghĩ đến việc nên đốt tiền như thế nào."
Thầy Diêu là một kỹ thuật viên thẳng tính, cảm xúc trong lời của Hàn Đông Nguyên, chỉ là vô cùng thẳng thắn với :
“Không thể như , nếu thật sự mở xưởng, nhà xưởng vẫn là quan trọng, kho hàng phân xưởng phòng xử lý hậu kỳ đều rành mạch, bằng cứ lung tung rối loạn, thể sản phẩm , đợi đến lúc giao hàng cũng dễ gặp .”
"Còn nữa, Tiểu Trình chu đáo bao nhiêu, nếu xây nhà xưởng, đương nhiên lo đến vấn đề thiên tai, cháu nghĩ xem nếu núi gặp hồng thuỷ, cho dù hàng năm đều , nhưng chỉ cần gặp một như , cả nhà máy liền đều hủy, tâm huyết của đổ sông đổ bể thì , còn mạng nữa."
Hàn Đông Nguyên giương mắt liếc mắt Kỷ Dương cùng Trình Ninh vẫn đang nghiêm túc thảo luận một cái, dựa lan can xe.
Mắt thấy tâm phiền.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhóm Hàn Đông Nguyên và thầy Diệu cùng Kỷ Dương rời , thư ký Từ dẫn theo chủ nhiệm Tiết tiễn lên xe bò, xe bò xa vẫn ở chỗ cũ .
Chủ nhiệm Tiết : "Thư ký, nếu ngài coi trọng thanh niên trí thức Hàn, xây xưởng ở bên công xã, trực tiếp điều lên đây là ."
Sự nhiệt tình nửa năm qua của thư ký Từ đối với Hàn Đông Nguyên, ông đều xem ở trong mắt.
Ban đầu ông tưởng là vì ba của Hàn Đông Nguyên là Hàn Kỳ Sơn, nhưng mà hai tháng ông thấy thư ký Từ chỉ nhiệt tình với Hàn Đông Nguyên, mà ngay cả với Liêu Thịnh và Trình Ninh, ông cũng vô cùng nhiệt tình, mỗi đều hỏi thăm chuyện xưởng sản xuất đồ tre gỗ, nếu ông còn hiểu ý của thư ký Từ, thì ông cũng xứng chủ nhiệm phòng việc của công xã nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-138.html.]
Thư ký Từ nở nụ một chút, : “ đúng là ý , nhưng mà thấy chắc chịu.”
"Sao chịu chứ?"
Những thanh niên trí thức khác xuống đây, ai điều đến công xã?
Thư ký Từ lắc lắc đầu.
Thanh niên trí thức khác là thanh niên trí thức khác, những thanh niên trí thức khác xuống nông thôn xuống xe bò đều bộ ba bốn giờ trong núi sâu rừng già, nào mà mặt mày như đưa đám? Có ai còn thể nghĩ đến các biện pháp kiếm tiền, ai mới hơn nửa năm đến một năm, cần tài chính duy trì từ công xã và đại đội, liền sắp xây một cái xưởng ?
Đại đội Thượng Hàn nghèo thì nghèo thật, hẻo lánh thì đúng là hẻo lánh, nhưng mà đó là quê của Hàn Đông Nguyên.
Có tình quê hương, Hàn Kỳ Sơn uy tín trong thôn, xây xưởng ở đó, sự tín nhiệm và duy trì là thứ mà một hai đồng tiền thể đổi .
Ông sớm , tên nhóc là một đứa thích tự do thích gò bó.
Hơn nữa, thể kiếm tiền, cũng thiếu tiền.
Không tài chính duy trì, mà nhà xưởng vẫn xây lên đấy thôi?
Thầy Diêu cùng Kỷ Dương tới Đại đội đương nhiên thư ký Đại đội và Đại đội trưởng còn nhóm các thôn dân nhiệt liệt hoan nghênh.