Lại đến Hàn Đông Nguyên.
Anh việc dứt khoát, lúc cầm giấy xin cấp đất và bản vẽ thiết kế xưởng về đại đội, bèn gọi mấy thầy Diêu và Kỷ Dương đến họp.
Sau khi sắp xếp chuyện cụ thể xong xuôi, dẫn Kỷ Dương tìm đại đội trưởng, sắp xếp cho dân việc đào đất để ép gạch nung và lót nền móng ngày hôm .
Hai ngày mang theo mấy bộ sản phẩm, dẫn Liêu Thịnh và Trình Ninh cùng về Bắc Thành.
Đoạn đường từ hợp tác xã đến trạm xe lửa bọn họ xe máy cày của hợp tác xã.
Ông tài xế là chở Trình Ninh và một nhóm thanh niên tri thức xuống thôn tháng .
Ông tài xế thấy Trình Ninh bèn vui tươi hớn hở : “Vị đồng chí thanh niên tri thức , nhớ cô, cô mới cùng một nhóm thanh niên tri thức đến đây mà."
Khó mà ấn tượng với cô , ban đầu Trình Ninh khoác chiếc áo choàng quân đội và ủng màu trắng tuyết, trông chói mắt.
“Bây giờ cô ăn mặc gọn gàng hơn nhỉ."
Không che giấu, dù chỉ là lao động bình thường nhưng đôi ủng trắng trông cực kỳ hút mắt khác.
Vài năm qua bao nhiêu đoàn thanh niên tri thức trong thành phố đến, trông dáng dấp ưa thì nhiều lắm, nhưng mắt như thì ít thấy.
Nhất là Hàn Đông Nguyên và Liêu Thịnh cùng mang theo bao tải lớn, hơn nửa năm ruộng ánh nắng, mặc dù bọn họ trông trai nhưng so với Trình Ninh trắng như tuyết thì trông cô như tranh vẽ .
Trình Nịnh : “Tiết trời ấm hơn mà. Không cần ăn mặc nhiều lớp."
Ông tài xế bèn , ông còn nhớ rõ dáng vẻ của nhóm thanh niên tri thức xe máy cày đông cứng, nhưng chỉ dáng vẻ cô gái mặt nhảy xuống xe là còn nhớ rõ.
Ông : “Cô mới tới đây một tháng thôi mà về thành phố ?"
Bên Hàn Đông Nguyên và Liêu Thịnh cũng lên xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-147.html.]
Hai bỏ bao tải sát bên trong.
Hàn Đông Nguyên báo cho Trình Ninh một chút, cô vịn khung sắt leo lên, cũng ngại đất bẩn, ngay cạnh bao tải. Liêu Thịnh đối diện cô, Hàn Đông Nguyên và cô ở ngoài cùng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trình Ninh một chút với Hàn Đông Nguyên đầu với ông tài xế: “Ừ, về thăm nhà với "
“Aida, thanh niên tri thức Hàn là của cô ? Thảo nào tình cảm ."
Ông tài xế : “Vậy đứa bé như cô phúc thật đấy, chẳng trách tới một tháng mà tươi như thế, trông như từng nếm mùi khổ , giống mới tới ba ngày xìu mặt . Còn trông cô cứ như mới rời khỏi thành phố , hóa là trai chăm sóc cho".
Hàn Đông Nguyên thường xuyên hợp tác xã nên cũng thường xe máy cày huyện, quen từ lâu với ông tài xế.
Đương nhiên ông tên nhóc bản lĩnh.
Trình Ninh “ha ha”.
Cô đầu liếc mắt Hàn Đông Nguyên, dáng vẻ chút đắc ý. Hàn Đông Nguyên nhẫn nại mặt sang chỗ khác, đó chê cô loạn, đầu nhúc nhích, đưa tay đè mặt cô : “Còn ồn ào nữa sẽ ném em xuống đấy"
Động tác cũng thô lỗ thật.
Không chỉ động tác thô lỗ, mà tay lớn hơn khuôn mặt nhỏ nhắn của Trình Ninh, sống nửa năm ở thôn quê nên bàn tay đầy vết chai, nãy mới vác bao tải xong vẫn rửa tay. Trình Ninh dùng lực mạnh đè sang, mặt với lỗ mũi còn ót thấy đau, là cô tức giận, đẩy , xoay tựa bao tải, để ý đến nữa.
Trái tim Hàn Đông Nguyên đập nhanh, nhưng mà cuối cùng cũng bình tĩnh .
Trình Ninh tức giận .
Sao thô lỗ thế chứ, gì mà.
Sau đó những thù mới hận cũ cách mấy thập niên, việc từng bắt nạt cô cùng nhiều ký ức xuất hiện.