Cái đối diện chỉ độc miệng mà tính tình cũng tệ lắm, , cứ nhiều hành động như thế đấy, tuổi thơ ám ảnh .
Bởi vì xảy chuyện, ở tù, cô qua đời, đó xa cách mười năm, mấy thập niên nữa.
Cô một đối mặt với mười mấy cái mười năm , thật khác . Hàn Đông Nguyên cực kỳ kiềm chế nhẫn nhịn, nên dù tính khí thì từ trong ngoài trông trầm .
Anh mang theo sự tang thương tịch mịch đó sống , còn cô thì mang theo nỗi lòng đầy ắp.
Vậy nên cô quên việc từng tồi tệ thế nào, đáng ghét .
Trình Ninh nhắm mắt tức giận.
Hàn Đông Nguyên chờ cô nhắm mắt bình tĩnh , thế giới yên lặng, nghỉ ngơi một lát nhưng thấy đúng lắm.
Anh đầu cô.
Hai cách gần, cô trắng như ngọc, khuôn mặt nhỏ nhắn, lông mi cong cong. Vừa nãy quả thật dùng lực mạnh quá ... Thật thì khống chế sức lực của , chỉ chầm chậm đè cô, lực như sẽ khiến cô thương. mà da cô trắng nõn nên gương mặt nhỏ nhắn đỏ lên một mảng, còn dính chút nhọ đen nữa khiến thấy đau lòng.
Có lẽ cô giận , cái miệng nhỏ bặm , cong lên. Vì cô thở mạnh trong tức tối nên hàng lông mi run lên.
Hàn Đông Nguyên dường như nín thở , đó chợt mặt chỗ khác nhắm mắt , hít thở thật sâu.
Sau đó, cả một quãng đường dài Trình Ninh hề để ý đến Hàn Đông Nguyên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-148.html.]
Liêu Thịnh quá tinh tế cũng nhận Trình Ninh giận Hàn Đông Nguyên, đưa mắt .
Vân Mộng Hạ Vũ
Hợp Huyền là nhà ga trung chuyển, ba mua nó, đó là vé trạm xe, đằng còn trạm xe lớn nữa. Hàn Đông Nguyên tìm tiếp viên bù cho ba vé khi lên xe.
Nhân dịp tối đến Trình Ninh ngủ, Liêu Thịnh hỏi Hàn Đông Nguyên: “Anh Nguyên, gì thế? Ninh Ninh tính mà chọc tức kìa?"
Ban đầu sự việc xảy xe máy cày diễn quá nhanh, đầu óc quá ngốc vốn chẳng nhận thức đang xảy chuyện gì.
Hàn Đông Nguyên: “???"
Anh lười để ý đến .
Liêu Thịnh bèn lải nhải: “Anh Hàn, thật thì em thích Ninh Ninh, nhưng mà bao nhiêu ngưỡng mộ vì một em gái như . Cô tính bao, dù em gái ruột nhưng hơn em gái ruột bao. Anh chị hai của em một chút , thật đúng là…"
“Im miệng"
Hàn Đông Nguyên phiền thôi, bèn cầm một cái bánh bột ngô nhét miệng .
Liêu Thịnh lấy bánh , ngừng lải nhải: “Em thật đấy, cũng đừng trưng cái vẻ mặt lạnh lùng, hung dữ nhẫn tâm . Anh xem, cô giúp cho chúng bao nhiêu là chuyện đáy, còn trả tiền cho nhiều như . , tiền vốn cũng là của , cô đưa cho cũng . Giống như công việc của em , em đưa tiền cho rể và chị của em... Em , bây giờ hung dữ với cô như thế, chờ đến lúc cô yêu, gả cho thì đối xử với cô cũng nữa ."
Liêu Thịnh vốn cũng cần về quê.
Anh và Hàn Đông Nguyên nghiệp cấp ba và từ lâu . chị hai của , nhà chồng họ Vương, chồng của chị hai cũng như em gái nhỏ học xong công ăn việc , theo chính sách thì nhất định bọn họ về quê. Mẹ chồng lóc đòi thắt cổ hai ba , với rể rằng đòi nhường việc cho, thì chị hai nhường, dù gì nữa em gái nhỏ nhà họ Vương cũng tuyệt đối về quê.