Cô linh cảm, nếu tính toán cẩn thận, tiền trong túi cô vẫn đủ để mua những thứ cần thiết.
Cô lắc đầu, : “Không , còn nhiều chỗ cần chi tiền lắm, chúng tiết kiệm bao nhiêu thì tiết kiệm ."
“ thiếu chút tiền để mua đồ cho cô."
Anh lạnh lùng .
Trình Ninh lườm , : “Không như , lãng phí thì cũng coi như chúng lãng phí, nếu sẽ nhanh chóng hết tiền. Để em cho , bây giờ chúng tiền thì cảm thấy gì, thế nhưng khi chúng hết tiền thì tất cả thứ đều sẽ khó khăn."
Hàn Đông Nguyên: “….."
Anh luôn là tiêu tiền của cô, tuy nhiên thật tiền dùng cho nhà máy đều do ứng , cô chẳng tốn một xu, tính tiền cô nhận từ việc thêm.
Có cần tiết kiệm đến ?
Vân Mộng Hạ Vũ
Tuy nhiên khi nghĩ thế cảm thấy buồn bực.
Thật ít khi nghĩ đến chuyện tiêu tiền để mua đồ cho khác.
Anh rầu rĩ .
Thấy như thế, Trình Ninh nghĩ quá .
Nghĩ kiếp , hình như cũng trải qua chuyện thiếu tiền.
Cô đuổi theo , : “Đợi khi chúng kiếm tiền, cho em nhiều tiền lương một chút em mua ? Anh xem, em cũng giúp nhiều chuyện như , quản lý tài chính, thiết kế sản phẩm, còn chạy khắp nơi quảng cáo sản phẩm cùng , còn kiêm cả bí thư hành chính của nhà máy. Anh chỉ cần cho em nhận lương của mấy ..."
Cô liến thoắng nhưng sự mất kiên nhẫn gương mặt Hàn Đông Nguyên thả lỏng hơn nhiều.
“Ăn cơm". Anh : “Chẳng cô đói còn gì?"
Hai về thẳng, đưa cô đến khách sạn Quốc Doanh.
Lúc Trình Ninh còn bảo là tiết kiệm tiền nhưng từ chối.
Khách sạn Quốc Doanh chính là nơi bán lâm sản cho Hàn Đông Nguyên.
Từ giám đốc đến bếp trưởng bếp phó đều .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-161.html.]
Thấy đưa một đồng chí nữ vô cùng xinh đến ăn cơm, ai nấy đều tủm tỉm chào.
Muốn gọi đồ ở đây là gọi đồ qua cửa sổ, Hàn Đông Nguyên hỏi Trình Ninh thích ăn gì ? Trình Ninh lắc đầu, đến cửa sổ gọi món một cách quen thuộc, một đĩa thịt xào, một đĩa cá kho, một bát cải trắng rau cải xào giấm. Còn cả ba món tráng miệng bao gồm: Một cái bánh dày đường đỏ, một cái bánh gạo nếp, một cái bánh đậu đỏ. Đây đều là món Trình Ninh thích ăn.
Người phục vụ nhớ kỹ món ăn, đúng lúc đầu bếp xào xong một đĩa thức ăn, ông thò đầu hỏi Hàn Đông Nguyên: “Bạn gái của ? Thích mà gọi nhiều đồ ăn thế? Trước thấy dẫn cô gái nào đến đây ăn cơm bao giờ."
Càng chẳng chuyện gọi đồ tráng miệng ngọt cho .
Ở đây ai là Hàn Đông Nguyên thích ăn đồ ngọt ?
Hàn Đông Nguyên trả lời “Ừ”, phủ nhận cũng thừa nhận, chỉ : “Chú nấu nhiều chút."
“Thằng nhóc ."
Đầu bếp “Xùy”, : “Có bao giờ để thiệt ?"
Trình Ninh phục vụ bưng hết đĩa nọ đến đĩa , nào là bánh dày đường đỏ, bánh gạo nếp còn cả bánh đậu đỏ. Cô liếʍ môi, : “Liệu lãng phí quá ?"
Giờ họ vẫn còn nghèo.
Hàn Đông Nguyên cô, : “Không ăn thì trả ."
“Ăn"
Trình Ninh vội ngăn cản : “Ăn hết thì mang về nhà cho bà nội và cô ăn cùng"
Trời mới khi cô linh hồn mắc kẹt, cô khổ đến thế nào, mấy chục năm cô vẫn ăn mấy thứ .
Nghĩ , giàu như , một cái bánh dày đường đỏ, một cái bánh gạo nếp và một cái bánh đậu đỏ thì tính gì?
“Ngu ngốc"
Hàn Đông Nguyên thầm cúi đầu ăn.
“Anh Nguyên."
Khi hai đang ăn, bỗng nhiên gọi Hàn Đông Nguyên.
Trình Ninh về phía , cô thấy năm trẻ tuổi trông khá quen thuộc.