Hàn Đông Nguyên cả đêm đều mơ thấy vô giấc mộng lộn xộn, khiến giấc ngủ cũng rối loạn yên.
Tuy nhiên vẫn thức dậy đúng giờ theo thói quen.
Tỉnh dậy vẫn còn chút kịp hồi phục.
Quần áo bẩn, vẫn may là thời gian còn sớm, đồ lót , mặc quần áo mới sang nhà vệ sinh giặt đồ, đó mang phơi ngoài chạy bộ.
Sắc trời chuyển sang màu trắng bạc, những cơn gió đầu xuân nhẹ nhàng thổi qua khiến con dần dần trở nên tỉnh táo.
Sau khi chạy xong mười vòng, bầu trời sáng hẳn , về nhà tắm rửa, lúc xuống lầu thì thấy trong nhà tràn ngập tiếng , cực kỳ náo nhiệt.
Bố đến công xưởng.
Cả đại gia đình quây quần ăn sáng bên bàn ăn.
Bà nội Hàn đang ăn cháo trò chuyện với Trình Tố Nhã bên cạnh .
Chị dâu cả Đổng Nguyệt Trân đang đút cho Tiểu Vũ ăn trứng luộc, Tiểu Vũ thích ăn lòng đỏ trứng, cô liền với bé: “Con trân trọng thức ăn ? Con mấy đứa nhỏ ở gia đình khác thể đánh chỉ vì giành giật một quả trứng luộc ?"
Mọi bàn ăn đều đồng tình với câu .
Bà nội Hàn đầu : “Còn , lúc đó nhà chúng nuôi mấy con gà, nhưng khi chúng nó đẻ trứng cũng nỡ ăn, mang tất cả giấu trong một cái sọt lót rơm cất một nơi thật sâu trong tủ đồ, đó khóa , chỉ thỉnh thoảng mới nỡ mang một cái, rắc lên một ít nấm cắt nhỏ chưng lên, bỏ thêm một muỗng xì dầu, nhỏ lên một giọt dầu mè, thực sự thơm đến mức thèm đến rơi mất lưỡi ngoài.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-188.html.]
Nói đến đây, bà về phía cháu trai cả Hàn Đông Chí và hỏi: “Có đúng cả, cháu còn nhớ chuyện xảy lúc đó ?"
Trong các cháu trai cháu gái, Hàn Đông Chí là lớn tuổi nhất, lúc rời núi tám tuổi .
Cũng xem là đứa trẻ một nửa thời gian lớn lên ở vùng núi.
Hàn Đông Chí vốn là đang sa sầm mặt vì con trai ầm ĩ, lời của bà nội liền dịu , mặt lộ vẻ hồi tưởng, mỉm với bà: “Nhớ ạ, của cháu..."
Vân Mộng Hạ Vũ
Nói xong câu đột nhiên ngừng , nụ nhanh chóng biến mất nhưng nhanh lấy vẻ bình tĩnh, tiếp tục : “Lúc đó gia đình khó khăn, trứng gà đều giữ để bán lấy tiền, chỉ khi nào ốm đau mới thể ăn một quả trứng chưng, khi còn nhỏ cháu hiểu chuyện, thậm chí còn tự ốm chỉ để ăn một miếng trứng chưng"
Không hề quan tâm đến việc điều đó sẽ khiến cho lo lắng và đau lòng như thế nào.
Nói xong câu , đôi mắt hạ xuống.
Bà nội Hàn thấy những lời liền thở dài một , nhưng bà nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, mỉm : “Lúc đó cháu cũng chỉ mới ba bốn tuổi thôi, cũng bằng tuổi Tiểu Vũ hiện tại, Nhất Mai vẫn còn sinh đời, đó cháu lớn hơn một tý, khi Nhất Mai sinh , cháu lúc chẳng qua cũng chỉ mới mấy tuổi đầu, cái gì ngon cũng vội vàng mang về cho em gái, rõ ràng bản cũng thèm ăn, nhưng cũng chỉ giương mắt tha thiết thôi"
“Bà nội, bà kể những chuyện qua đó gì?"
Hàn Nhất Mai vốn đang ăn bánh bột ngô, đến đó chịu nổi nữa liền ngắt lời.
Bà nội Hàn thấy dáng vẻ cô như liền lắc lắc đầu, nhưng cũng tiếp tục nữa mà sang hỏi Trình Ninh: “Ninh Ninh, bây giờ các cháu đang ở trong thôn, cháu thấy cuộc sống của dân làng hơn đây chút nào ?"
“Tốt hơn ạ!"
Thực là , nhưng Trình Ninh vẫn an ủi bà nội Hàn bằng những lời .