cô cứ ghé đầu sang như , thực sự cho phiền não.
Ngứa tay quá mất.
Vốn dĩ Hàn Đông Nguyên đang dựa ghế sô pha.
Cuốn sách đầu gối của .
Trình Ninh cúi đầu, chống tay lên thành ghế sô pha, vẫn đang quyển sách của , đó cô cảm thấy còn đủ nên vươn bàn tay thon dài trắng nõn gần như trong suốt của , lật lật cuốn sách của , lẽ là vì xem xem nội dung cụ thể của cuốn sách liên quan đến chủ đề gì, trong lúc cô di chuyển, mấy sợi tóc gần như quét qua .
Anh hạ mắt xuống cô.
thể thấy đôi mắt của cô, chỉ thể thấy hàng mi dài cong vυ"t lấp loáng, mái tóc bồng bềnh đỉnh đầu và vài sợi tóc con lựa thưa trán, cùng với khuôn mặt xinh và làn da mềm mại.
Ngoài còn một mùi hương thoang thoảng nhàn nhạt, gần như vô hình nhưng khiến thể bỏ qua, giống như tầng tầng lớp lớp những tấm lưới mỏng manh vô hình, như một cái móc, câu dẫn trầm mê trong.
Anh đột nhiên nghĩ đến những giấc mơ đêm qua, nhất thời chút mất tập trung.
“Này, em đang chuyện với đấy!"
Trình Ninh hỏi , lật lật cuốn sách của xem một hồi, lúc mới phát hiện hề để ý đến , cô còn tưởng gì sai liền vui ngẩng đầu lên : “Em đang chuyện với đó, để ý tới em gì hết ?"
Cô đột nhiên ngẩng đầu lên dọa cho Hàn Đông Nguyên sợ hết hồn.
Đôi mắt xinh lấp lánh đang ở ngay mặt , tim liền nảy lên một cái, lúc dường như còn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, đưa tay , dùng hai ngón tay ấn trán cô, đẩy cô phía .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-193.html.]
ít kiềm chế sức lực, khi đẩy cô liền thẳng: “Không hứng thú"
Trình Ninh "bốp" một cái, đẩy tay .
Hàn Đông Nguyên liền nhớ hôm qua khi cùng cô ăn cơm ở tiệm cơm của doanh nghiệp nhà nước , cô rằng hai năm nữa học đại học. Anh nheo mắt .
Hai năm nữa ?
“Có học đại học , ở công xã thỉnh thoảng cũng một suất, nếu thì chúng cũng thể nộp đơn ở đó, chỉ cần thực sự đóng góp cho công xã, nhận sự ủng hộ của lãnh đạo, đợi một thời gian, qua hai năm nữa thì chuyện lấy một suất chắc khó khăn gì "
Anh : “Công xã đang xây công xưởng , chúng giúp họ xây xong công xưởng thì thư ký Từ sẽ giúp chúng thôi.”
“Không cần "
Trình Ninh sờ sờ trán , chạm nơi chọc cô lúc nãy từ chối.
Vân Mộng Hạ Vũ
Qua hai năm nữa cô thể tự thi, tại đưa điểm yếu của cho khác nắm lấy, nếu thì thế chủ động của họ sẽ còn nữa.
Cô liền : “Em về việc tiến cử, em đang về việc tự tham gia thi cơ, thôi chúng đừng về chuyện đó nữa, dù thì hiện tại chúng như thế cũng khá , tiên cứ sống ở vùng núi trong vòng hai năm, chuyện cứ để tính"
Nói xong cô xoa xoa trán, bất mãn : “Anh tay nặng , thể nhẹ nhàng một chút , suốt ngày chỉ động tay động chân, đáng ghét đó ?"
Sau đó liền nhớ dùng tay ấn mặt cô xe bò, thậm chí vẫn còn một vài chuyện trôi qua lâu từ thuở nhỏ, ví dụ như việc cô đang vui vẻ chơi mấy lá bài, liền dùng chân đạp qua, thực sự là thù mới hận cũ chồng chất, cô tiếp: “Hàn Đông Nguyên, em là con gái, ơn đừng dùng cái cách đối xử với Liêu Thịnh và những khác lên em.”
Hàn Đông Nguyên:“???"
Như mà vẫn còn nặng ?