khi cô phản ứng thì liền hiểu vì Hàn Đông Nguyên như .
Ánh mắt của đối diện cũng quá mãnh liệt và thẳng thắn .
“À, cái đó"
Vân Mộng Hạ Vũ
Ngô Đại Khải đỏ mặt tía tai, "Ồ, là yêu của cô , giám đốc nhà máy trẻ tuổi như , quả thực là tuổi trẻ tài cao nha”. Anh một cách lúng túng.
“Anh cũng trai.”
Lúc , một nữ đồng nghiệp trung niên đang bên cạnh Ngô Đại Khải, lẽ là để giải vây cho tình huống ngại ngùng lúc , đưa cho một ly nước và : “Đại Khải, ăn nhiều hạt dưa như , uống chút nước "
Sau đó bắt chuyện với Trình Ninh: “Công xưởng của hai ở ? Có thể giới thiệu cho chúng , công xưởng sản xuất thiết điện của chúng nhiều khách hàng, chừng chúng sẽ cơ hội hợp tác"
Trình Ninh đưa cho chị một tờ rơi quảng cáo, phụ nữ trung niên đó hỏi thêm vài câu, bọn họ là một công xưởng do nhóm thanh niên tri thức lập giúp công xã, chị cảm thấy khâm phục, một mực Trình Ninh để thông tin liên lạc, rằng con trai chị hè năm nay sẽ nghiệp trung học cũng về quê, chị lo lắng, nếu chỗ của Trình Ninh nhận những thanh niên tri thức việc trong công xưởng sản xuất các sản phẩm tre và gỗ, thì quá, thể gửi con trai đến đó....
Trình Ninh: “…..”
Lần hai họ trở về Bắc Thành, ít bày tỏ mong gửi con cái hoặc em trai em gái của về quê, đến chỗ hai họ việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-198.html.]
Đây là thu hoạch một đợt công nhân cho tương lai ?
Tối đến, toa xe bắt đầu trở lạnh, Trình Ninh cảm thấy buồn ngủ nên dựa phía trong ngủ thϊếp , thi thoảng khi xe rung lắc, đầu cô đập bên canh chỗ , cô cũng chỉ nhăn nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, đó điều chỉnh tư thế và tiếp tục ngủ, Hàn Đông Nguyên thấy mấy , chịu nổi nữa liền cởϊ áσ khoác quân đội của , kéo cô trong lòng đắp áo khoác lên cho cô, Trình Ninh hề tỉnh dậy, tuy tỉnh dậy nhưng cô vẫn lẩm bẩm một câu gì đó, nắm lấy áo len của cọ xát một hồi, một hồi tìm một vị trí thích hợp liền ngủ thϊếp .
Hàn Đông Nguyên: “…..”
Anh ôm lấy cô, cam chịu mà thở dài một tiếng, lấy áo khoác quân đội quấn chặt cô , đó ôm lấy cô để cô trượt xuống, đó dựa lưng ghế nhắm mắt .
Tim đập chút lộn xộn, cơ thể cũng khó chịu, tay dùng sức ôm chặt cô, cố gắng kiềm chế, hít mấy thật sâu mới từ từ bình tĩnh một chút.
Ngày hôm , khi trời hửng sáng, Trình Ninh liền tỉnh dậy, phát hiện bản thế mà đang ngủ trong lòng của Hàn Đông Nguyên, cô c.h.ế.t lặng, ngay lập tức vùng vẫy thoát , một cái, trong ánh sáng mờ nhạt, cô thấy cũng mở mắt, đưa tay lấy chiếc áo khoác quân đội, cô chút căng thẳng, nhỏ giọng hỏi: “Hôm qua em ngủ quên mất... ba, em cố ý .”
Cô nghĩ rằng để ngủ cho thoải mái hơn mà bản dựa .
Hàn Đông Nguyên vận động tay một lúc, lựa chọn phớt lờ cô.
Trình Ninh nghĩ đến chuyện bản dựa cả đêm mà cũng hề đẩy cô , còn bụng để cô ngủ như cả một đêm, thật sự là cá sấu lâu lâu cũng lòng nha, cô bèn mặt dày cảm ơn : “Anh ba, cảm ơn nhé, ôi, tay tê cứng ? Có cần em giúp xoa bóp ?"
Hàn Đông Nguyên đẩy cô , dậy cầm bàn chải đánh răng và cốc uống nước phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Trình Ninh “hehe” mấy tiếng.