Liêu Thịnh  đến nước miếng thiếu chút nữa chảy .
“Anh!"
Đôi mắt  ây  chầm chầm,  khỏi hô một tiếng.
Anh   chịu chấn động,   câu dẫn bởi mâm .
Anh   Hàn Đông Nguyên  nấu cơm, nhưng mấy trăm năm cũng sẽ  nấu một .
Hôm nay  mà  nấu phong phú như ?
“Anh"
Tiếng  thứ hai giọng điệu   đổi, trơ mặt  : “Anh, đây là cho em ?"
Hàn Đông Nguyên liếc  một cái, : “Trong nồi  canh,  ăn tự  nấu"
Nói xong liền bưng mâm  .
Liêu Thịnh trợn mắt há hốc mồm mà   bưng mâm lướt qua ký túc xá của bọn họ, dọc theo hành lang vẫn luôn  về phía ,  đó tiếp tục  đến khu nhà chung tập thể của nữ thanh niên trí thức mới dừng , đẩy cửa  .
“Mình x Anh  thấp giọng mắng một câu,  đầu  xem canh trong nồi.
Được thôi, bên trong còn  một chút toái mặt, một chút rau dại bột phấn, còn là canh thịt nữa.
Anh  lanh lẹ mà trở  ký túc xá từ trong ngăn kéo của chính  rút  một túi mì sợi,  lấy  một ít dã rau khô nấm dại, liền  đến phòng bếp.
Chờ   ăn xong rửa sạch nồi chén, cũng  thấy  Nguyên   từ khu nhà tập thể của nữ thanh niên trí thức.
Liêu Thịnh: “???"
Anh khi nào thấy qua  Nguyên nấu một chén mì đưa cho em gái Ninh Ninh?
Hai  từ nhỏ đến lớn đều quậy với ,  Nguyên của   cùng em gái Ninh Ninh là quan hệ gì    rõ.
Vào buổi chiều    đến trại mộc, đụng mặt Chu Tiên Khai và Tôn Kiện, liền nhịn   hỏi: “Anh Nguyên rốt cuộc là chuyện gì ? Anh  với em gái Ninh Ninh là  chuyện gì  ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-247.html.]
Chu Tiên Khai  đến vui sướng khi  gặp họa, : “Còn  thể thế nào? Đắc tội Ninh Ninh,  Trình thanh niên trí thức. Lúc đầu vịt c.h.ế.t vẫn còn cứng miệng,  , cứng   bao lâu liền bắt đầu luống cuống, dung tâm tư bắt đầu dỗ dành Trình thanh niên trí thức, ha ha, ha ha, bất quá với tính tình đó của  ,  cảm thấy Trình thanh niên trí thức  thể chịu đựng   lâu như , đến bây giờ mới trở mặt  là kỳ tích"
Anh  nhiều chuyện,  đó cũng định bắt chước theo Liêu Thịnh kêu Trình Ninh “Em gái Ninh Ninh”, kết quả Hàn Đông Nguyên trừng mắt    một cái xém  hù chết.
Anh như  mà  hù  khác, đến, đáng đời!
Liêu Thịnh: “......"
Lại  đến phía bên Hàn Đông Nguyên.
Vân Mộng Hạ Vũ
Anh bưng mâm  , Trình Ninh còn đang xem bài thi.
“Ăn cơm   xem tiếp.
Anh đặt mâm  bàn,  về phía cô .
Trình Nnh “Nga” một tiếng, cũng  gấp bài thi , liền lẩm bẩm : “ Thư trung tự hữu hoàng kim ốc, thư trung tự hữu nhan như ngọc, Chu Tiên Khai thật đúng là dám ."
Cô    thu thập bàn giường đất, nhảy xuống,  xuống  bàn, đem một ít nguyên liệu đến  mặt , xem nguyên liệu phong phú bên trong, nhẹ hít hít mũi, : “Mùi thơm quá, bất quá em vẫn thích  chiên cơm,  là khi nào  rảnh chiên cơm cho em ăn ."
Giọng điệu  tự nhiên.
Hàn Đông Nguyên  là sửng sốt.
Anh  cô, : “Em còn nhớ?"
Anh tổng cộng cũng chiên cho cô hai  cơm, lúc cô còn  nhỏ, còn  cao bằng cái bàn,  ở  bàn cơm nho nhỏ, tay năm chặt muỗng, như là sợ  sẽ đem cơm  mặt cô cùng cái muỗng lấy , tựa như  cho cô ăn.
“Nhớ rõ a"
Trình Ninh tùy ý .
Đương nhiên nhớ rõ.
Vốn dĩ chuyện lúc còn nhỏ cô cũng  nhớ rõ lắm, nhưng  cô  ở nhà , rõ ràng   đầu bếp cao cấp nhất,    nhiều  thấy  tự  chiên cơm ăn,  đó một  lẻ loi mà  ăn ở cơm ở chiếc bàn  lớn,  ánh đèn treo lớn chiếu  bóng dáng, trống trải  cô độc.
Nhìn đến lòng  chua sót.