Trình Ninh tim đập nhanh, đầu chỗ khác, lấy tay kéo bàn tay đang nắm cánh tay cô của , : “Anh, gì chứ, chịu trách nhiệm gì? Em cần chịu trách nhiệm, buông em .”
Cũng ảo giác của cô , rõ ràng ánh mắt của giống như là hôn cô!
Điên, điên .
Hàn Đông Nguyên luôn là một kiên định.
Đáy lòng vô cùng rõ những suy nghĩ của đối với cô.
Thời niên thiếu mơ thấy những giấc mộng lung tung thì hiểu rõ.
Khi đó cảm thấy đúng là con nó c.h.ế.t hỏng bét.
quanh quẩn , đến bây giờ, hôn một cái, bèn cảm thấy gì nữa.
, nếu hôn , thì chiếm lấy cô .
Mặc kệ những ý nghĩ , chiếm lấy cô, chắc chắn đối xử với cô hơn đàn ông khác.
Chẳng lẽ còn thể chịu đựng để đàn ông khác chiếm lấy cô ?
Anh nghĩ tới đây, ngọn lửa trong lòng cũng bắt đầu cháy lên.
cũng việc thể quyết định đơn phương.
Trước hình như đối xử với cô còn phần tồi tệ...
Anh chuyện đàng hoàng với cô.
Anh buông tay , khi Trình Ninh nhảy dựng lên, văng ngoài vài bước mới với cô: “Chúng hãy chuyện một cách đàng hoàng"
Trình Ninh hỗn loạn.
Nói, chuyện gì chứ?
Hơn nữa lời thốt từ trong miệng thật sự hết sức quái lạ, giờ thể chuyện đàng hoàng... Cũng chỉ khi việc mới đỡ hơn.
Cô lùi về phía vài bước, hít sâu vài thở mới ngẩng đầu lên , nhưng chạm cặp mắt của thì y như bỏng , lập tức tránh .
Anh ánh mắt đó của cô, đừng là kiếp từng thấy, dù là kiếp cô kề cạnh mấy chục năm, cũng từng bắt gặp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-267.html.]
Cô tự bảo bình tĩnh .
Người chuyện cũng cô, cô sợ sệt gì chứ?
Cô ưỡn thẳng lưng, cố gắng nhịn cơn hoảng loạn, phớt lờ ánh mắt mang tính xâm lược cực mạnh của , khiến cô tự nhiên lắm, : “Hàn Đông Nguyên, , là đột ngột xúc động, chính là, trong phút chốc quên mất em là ai ?"
Hàn Đông Nguyên sửng sốt.
Đột ngột xúc động là thật, nhưng trong phút chốc quên mất cô là ai ư?
Làm thể chứ?
Là nào cũng thể rối loạn tâm chí của , khiến thất thường khơi dậy phản ứng ?
Tất nhiên thể nào.
Trình Ninh mím môi, nghĩ đến từng hôn, liếʍ nhẹ... Dừng , cho suy nghĩ.
Ánh mắt cô né tránh , hạ quyết tâm , nhưng cuối cùng vẫn là từ bỏ , rủ xuống tí, chằm chằm nút áo lao động của , cố gắng giả bộ tự nhiên hơn : “Việc , việc coi như xong, chỉ, chỉ hôn một cái, cần chịu trách nhiệm. ..."
Cô nhấn mạnh giọng điệu, nghiêm túc : “Anh, vẫn là kiềm chế bản ! Hôm nay, hôm nay em sẽ so đo với , nhưng về , về tuyệt đối đừng đối với phụ nữ khác..."
“Em đang gì hả?"
Hàn Đông Nguyên tối sầm mặt, cắt ngang lời cô, : “Gì mà phụ nữ khác? Còn chỉ hôn một cái ư? Đây là chuyện thể tùy tiện ? chịu trách nhiệm thì chịu trách nhiệm!"
Vân Mộng Hạ Vũ
Trình Ninh: “ …."
Anh còn lớn tiếng, hợp tình hợp lý hơn cô?
Anh tự nhiên hôn cô còn lý !
“Em cần là cần!"
Trình Ninh giận dữ : “Chuyện coi như từng xảy !"
cũng thể coi như từng xảy ... “ như thế nữa!"
Hàn Đông Nguyên: “..."
Hàn Đông Nguyên xong lời phía của cô còn tức giận, nhưng lúc thấy dáng vẻ giận hờn ửng đỏ cố chống đỡ mặt cô, đột nhiên bình tĩnh .
Anh luôn giải quyết dứt khoát.