Đó cũng là nguyên nhân cô dốc lòng dốc sức  việc giúp .
Cô  cố gắng nhớ  kiếp , kiếp   khi Hàn Đông Nguyên  tù.
Cô và Hàn Đông Nguyên sớm chiều ở chung mấy chục năm,  thật, thật sự nhớ  thì còn quen thuộc hơn Hàn Đông Nguyên hiện tại nhiều.
Cô nhớ kiếp ,  tìm kiếm từ   Hàn Đông Nguyên  đó ở kiếp , tại  đột nhiên   , thích ,  hẹn hò với .
Cô nghĩ đến mấy từ , vẫn   tự nhiên đến mức cả  khó chịu.
 nghĩ như thế nào  nữa cũng   đáp án.
Bởi kiếp  cô  theo Hàn Đông Nguyên lâu như , bên cạnh    một  phụ nữ nào.
Anh  từng thích ai, cũng chẳng  kết hôn với ai.
Sau đó trong căn nhà  của ,  hề  vướng mắc với bất cứ  phụ nữ nào.
Chỉ  lúc ban đầu ở trong căn nhà của nhà họ Hàn, cô còn từng gặp  nhiều   giới thiệu cô gái gì đó cho .
Ban đầu là  khi  tù, vì   mất  một cánh tay, còn từng  tù, bọn họ đúng là kiểu  gì đều giới thiệu cho ...
Dù  mặc cho là Hàn Đông Nguyên ở thời điểm nào, đều   Hàn Đông Nguyên đột ngột biến động của tối nay.
Quá mức  bình thường .
Trình Ninh nghĩ tới đây  trực tiếp lấy tấm chăn trùm .
Thôi, thôi, nghĩ gì đều vô dụng, vẫn là mau chóng ngủ .
Để mai .
Tuy cô nghĩ như  nhưng rốt cuộc vẫn là rối rắm hết nửa đêm,  đó buổi tối  bắt đầu  mơ lung tung, vô cùng nhiều ký ức của kiếp  và kiếp  đều quấn quýt trong mơ, cuối cùng  gọi cô “Ninh Ninh”,  hôn cô, lúc  hôn cô  bất thình lình nước lũ kéo đến,   cuốn , cô ở trong giấc mơ giật  thức tỉnh, lập tức  dậy, chỉ cảm thấy tim đập nhanh  thôi.
Một đêm lăn qua lăn  như , cô nào  thể ngủ ngon?
Rạng sáng cô mới loáng thoáng ngủ thϊếp , ngày hôm  tự nhiên  dậy sớm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-276.html.]
Cũng may bây giờ cô là chủ nhiệm văn phòng công xưởng,  cần đến kho để gỗ  việc, dậy sớm   hoặc  tới công xưởng  cũng chẳng  cả.
Cô ngủ cho đến khi ánh nắng mặt trời ngăn cách rèm cửa sổ chiếu thẳng  cũng  tỉnh, vẫn là  tiếng gõ cửa đánh thức.
Cô  mặc kệ, trùm chăn  tiếp tục ngủ.
Tiếng gõ cửa dừng , cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong chốc lát,  vang lên, cô thở dài, dụi mắt giãy dụa bò dậy, hỏi: “Ai ?"
Bên ngoài   tiếng, một hồi lâu mới  một giọng  trầm thấp trả lời: “Là "
Vân Mộng Hạ Vũ
Trình Ninh   thấy tiếng  bèn giật , thoáng chốc tỉnh táo.
Ký ức của ngày hôm qua nhanh chóng thức tỉnh.
Cô thở dài một , con   tỉnh táo,  càng   rời giường,  lên giường, kéo chăn đắp lên đầu.
Sau đó cách một lúc tiếng gõ cửa ngoài   vang lên.
Thôi. Dù  cũng  đối mặt.
Hơn nữa,  phát điên  bình thường là Hàn Đông Nguyên, cô  gì chột  trốn tránh chứ?
Người  lý chẳng sợ nên là cô!
Người chột  nên là Hàn Đông Nguyên mới đúng!
Trình Ninh nghĩ như , lập tức “Bịch bịch bịch” rời giường.
Cô cúi đầu  quần áo của , vẫn coi như chỉnh tề,  đầu    gương vuốt tóc  bèn mở cửa, nhưng chỉ mở một khe hở , cô nghiêm mặt, tỏ  một vẻ mặt nghiêm túc hỏi : “Sớm như ,  tìm em  gì?"
Hàn Đông Nguyên: “..."
Anh nghĩ đến  nhiều phản ứng  thể của cô.
Thẹn thùng, tức giận,   để ý tới ... Vừa  cô  chịu mở cửa,  suy nghĩ   vì  hổ nên  chịu gặp   .
Cho nên,  thực tế là vẫn  dậy ?
Anh cố nén xúc động giơ cổ tay lên liếc  chiếc đồng hồ rách nát của , hỏi cô: “Nấu bữa sáng , nghĩ  lẽ em còn  ăn sáng, nên mang tới cho em."