Ông lẩm bẩm, : “Thư, thư ký, việc , đó là tiền trợ cấp chứ, chỉ lúc Hàn Đông Nguyên thu gom ít thổ sản vùng núi, sợ là kiếm ít tiền lời, còn thông qua chợ đen mua nhiều radio...... Những khoản tiền xây dựng công xưởng thật đều là Hàn Đông Nguyên đầu cơ trục lợi kiếm .”
Khuôn mặt Thư ký Từ đổi.
Không chỉ vẻ mặt thư ký Từ đổi, đến vẻ mặt chủ nhiệm Tiết cũng đổi, ánh mắt những khác đều ông .
“Loại lời , ông ai thế?"
Ông phó chủ nhiệm Vương, lạnh giọng hỏi ông .
Biểu cảm phó chủ nhiệm Vương liên tục đổi.
Đột nhiên Thư ký Từ nghĩ đến cái gì, đôi mắt gắt gao chằm chằm ông , : “Cố Cạnh Văn, thanh niên trí thức Cố ? Cố Cạnh Văn điều tới đại đội Diệp Loan , nếu nhớ lầm, nhà đẻ của vợ ông ở đại đội Diệp Loan, liên lạc với ông, chạy đến mặt ông ?"
Quả thực Cố Cạnh Văn với phó chủ nhiệm Vương.
Mấy ngày vợ ông mang đồ trở về nhà đẻ một chuyến, Cố Cạnh Văn tặng cho vợ ông vài món đồ, với ông chuyện về công xưởng.
Ông đương nhiên Cố Cạnh Văn là ai, vì từ đại đội Thượng Hàn điều đến đại đội Diệp Loan, ông cũng một ít.
Cho nên ngay từ đầu ông còn tưởng rằng tìm chính vì xưởng nội thất.
Ông mang theo chút lòng coi khinh, nhưng lúc đó ông cần , cũng xác thực càng nhiều chuyện bên trong xưởng sản xuất đồ tre gỗ của đại đội Thượng Hàn, nên gặp Cố Cạnh Văn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-305.html.]
Không nghĩ tới thật sự thấy nhiều chuyện ẩn giấu bên trong khó mà tưởng tượng .
Phó chủ nhiệm Vương cũng che giấu cho Cố Cạnh Văn, : “, là thanh niên trí thức Cố , nhưng hẳn cũng là tình hình thực tế, những việc đại đội Thượng Hàn hỏi thăm đôi chút, hẳn thể hỏi thêm nhiều thông tin hơn"
Sắc mặt Thư ký Từ tối sầm .
Ông : “Không cần hỏi thăm, đều chuyện . Anh thu mua thổ sản vùng núi ở đại đội, cũng thật sự bán cho Bắc Thành, nhưng tự thu mua mà là đại đội thu mua, bán hộ đại đội, đều biên lai, đến nỗi chuyện bán radio, cũng , lắp ráp hai đài radio cũ, cũng bán, mà thôn dân cầm một ít thổ sản vùng núi trao đổi với , những thổ sản vùng núi mà gửi về Bắc Thành đều cho nhà dùng, chuyện trao đổi đồ vật ở công xã chúng là chuyện thường thấy”.
“Cố Cạnh Văn là ai chứ? Người chăm chỉ việc, cả ngày chỉ đường ngang ngõ tắt! Ông lãnh đạo một công xưởng, suy xét cách nào vận hành công xưởng hơn, tiếp xúc với loại thích đường ngang ngõ tắt, theo những lời xúi giục lưng bọn họ, thấy ông thật sự, thật sự là, đầu óc heo gặm ?!"
Thư ký Từ vô cùng tức giận.
Ban đầu ông chủ nhiệm Tiết nhận chức xưởng trưởng, Hàn Đông Nguyên nhận chức phó xưởng trưởng.
Hàn Đông Nguyên là chủ kiến, chức xưởng trưởng của chủ nhiệm Tiết chỉ thể ở danh nghĩa, cuối cùng đành chọn phó chủ nhiệm Vương, là địa phương ở công xã, từ phía thăng chức lên, vô cùng hiểu rõ tình huống của các đại đội bộ công xã, cũng cách việc, nhưng ngờ tới khi bổ nhiệm ông phó xưởng trưởng bao lâu thì xảy vấn đề.
Sau khi tan họp, thư ký Từ day day trán, gọi chủ nhiệm Tiết hỏi ông thấy việc như thế nào.
Chủ nhiệm Tiết cũng đổ mồ hôi đầy trán.
Bản ông suýt nữa phó chủ nhiệm Vương kéo xuống cống, suýt chút nữa ông coi như đạo sử dụng đấy.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Trước ông như thế."