Cô gì đó, nhưng cô gì.
Cô cô sai nên mới hôn cô.
Cô ở bên ý .
Cô dường như thực sự thể giải thích ngủ , vì trong lòng cô một chút, trong đêm như thế , để nhắc nhở cô về vô đêm vắng lặng mà đây trải qua một , cô cũng nhịn câu đó.
Cô sẵn lòng cùng .
Nếu thể bớt cô đơn, thể khiến cảm thấy hơn.
Cho nên bây giờ cô vùi đầu bên , dám thêm gì nữa.
Cô , nếu cô bất cứ điều gì, bất cứ điều gì, nhất định sẽ bất cứ điều gì với .
Vân Mộng Hạ Vũ
Luôn một sự tin tưởng thể giải thích .
Hai kiên nhẫn im lặng.
Trình Ninh tưởng rằng sẽ ngủ , nhưng thực tế ngủ bao lâu, lẽ cũng quá lâu, cô điều chỉnh tư thế thoải mái, nhanh chóng ngủ thϊếp .
Hàn Đông Nguyên thấy tiếng thở dài và đều đặn của cô, cuối cùng cô, bởi vì xoay , động đậy cánh tay cô đang dựa , cô cũng cau mày, lẩm bẩm gì đó, nhưng điều chỉnh tư thế, tiếp tục ngủ.
Anh lặng lẽ cô, một lúc lâu mới thầm một cái, đó dùng ngón tay cái vuốt má cô, cuối cùng trượt đến môi cô, nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi cô, nhớ nụ hôn đó, thở dài, đưa tay giúp cô kéo chăn bông đắp , nghiêng bên cạnh cô một lúc, mới dậy thoáng qua ngọn đèn dầu, vươn tay ấn tâm đèn, nhưng khi chuẩn chạm ngọn đèn, Trình Ninh, sợ nửa đêm cô thức dậy sẽ tối, nếu thấy sẽ sợ, do dự một lát, thu tay về, tắt đèn mà rời .
Trình Ninh thức dậy nửa đêm, ngày hôm còn dậy, đánh thức bởi tiếng gõ cửa.
Cô tỉnh dậy trong cơn choáng váng, đột nhiên sang bên cạnh, ai cả.
Đèn dầu bàn vẫn sáng, trời bên ngoài vẫn tối, sáng.
"Ninh Ninh."
Cô thấy bên ngoài gọi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-318.html.]
Là giọng của Hàn Đông Nguyên.
Cô cau mày, ngẩng đầu đồng hồ, bốn giờ bốn mươi lăm phút.
, hôm qua họ , bốn giờ năm mươi sẽ bắt một chiếc xe bò đến công xã, và đó máy kéo từ công xã đến trạm xe lửa Huyện Hợp.
Chỉ còn năm phút nữa, vội vàng nhảy lên, cũng nghĩ gì nhiều, lấy bàn chải đánh răng bóp kem đánh răng, đó lấy cốc sứ và khăn mặt, bỏ chậu rửa mặt, mở cửa chuẩn bếp đánh răng rửa mặt, lúc mở cửa thì thấy Hàn Đông Nguyên đang bên cửa.
Cô liếc thẳng bếp, nhưng mới hai bước cô đầu .
Bầu trời vệt sáng màu trắng bạc, nhưng gần, đủ để cô rõ .
Anh trông khác.
Nó vẫn là khuôn mặt đó và kiểu tóc ngắn đó, nhưng trông tràn đầy năng lượng.
Cô xuống, thấy đang mặc một bộ đồ mới.
Lại lên xa, thấy đang mỉm mắt .
Trình Ninh lúng túng, đầu bếp.
Sau đó mới đánh răng một nửa, ngoài sân vang lên giọng của Bác hai Khánh, gọi bọn họ: “Hàn Trí Thức, dậy ?"
Hàn Đông Nguyên đáp một tiếng, nhà lấy đồ đạc của Trình Ninh, ngoài hành lang hỏi Trình Ninh đang đánh răng: “Phải những thứ ?"
Trình Ninh đang tăng tốc đánh răng, hỏi liếc một cái, là chiếc ba lô lớn của , gật gật đầu.
Hàn Đông Nguyên đem đồ đạc của cô ngoài, đặt lên xe bò.
Trình Ninh rửa mặt xong quần áo, thu dọn đồ đạc, kiểm tra nữa, là năm giờ.
Cô cảm thấy .
Cô nhớ rằng nghiêm khắc, mở cuộc họp cho ai trễ nửa phút.