Hàn Đông Nguyên còn đang trong trạng thái cuồng nhiệt, nhưng khi lời của cô, thì cảm thấy trái tim cô lôi kéo.
Cô thực sự cách thao túng .
"Vậy là em căn bản là giúp đỡ cái nhà máy tồi tàn đó bằng bất kỳ thiết kế nào , và em chạy về, chỉ là để bình tĩnh thôi ? Em định đá khi bình tĩnh ?"
Hàn Đông Nguyên dùng tay ấn cằm cô, đang tức giận đến tim phổi đau nhức, đó còn lạnh : “Anh chính là đang đầu óc mê như ? Không gì để bình tĩnh , cho em , em hãy ngoan ngoãn ở nhà hai tuần đó thì xuống nông thôn với , em về thì cũng sẽ , đến lúc đó thì em đừng trách em , em sợ trong nhà , còn thì sợ .
Trình Ninh: "…. "
Dịu dàng ở chứ, dịu dàng chỉ vài , bản tính của sẽ nhảy lên bất cứ lúc nào.
Cho nên, chính Hàn Nhất Mai, cũng đánh giá quá cao.
Cô đang nghĩ tới điều gì đó, cho nên liền vươn tay để mở lấy bàn tay : “Không lúc đó chúng chỉ thử xem ? Nếu em thích và cho rằng , thì từ bây giờ chúng sẽ theo con đường riêng, và chúng sẽ liên lạc với cho đến khi c.h.ế.t , hoặc lẽ chúng sẽ thử xem giống như đây?"
Hàn Đông Nguyên gần như tức giận đến mức nhạo cô.
“Vậy bây giờ em đang nghĩ về chuyện ?"
Anh chạm cổ cô, và cũng hiểu, vì họ mới mật, mà cô thể và đ.â.m một nhát.
thể gì?
"Trình Ninh, em chỉ nghĩ cuộc sống của quá dễ dàng ? Cho nên em mới chuyện như , hơn nữa vì rời khỏi đây? Em sống cuộc đời của như thế nào đây hả?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-341.html.]
Anh thở dài, mà đẩy cô lòng : "Trình Ninh, em đừng chần chừ, đừng tiến một bước mà luôn nghĩ đến việc lùi một bước. Nếu em như , thì ngay cả một tính tình như một thần tiên thì cũng sẽ em cho tức c.h.ế.t mà thôi."
Cái gì gọi là sự mê và lý trí, hơn nữa còn những ý nghĩ hỗn loạn trong sự mê , tất cả các từ ngữ đó cô đều nhiều.
Trình Ninh: "..."
Nghe cô giận . khi câu “ Những ngày khi trở về em sẽ sống ”, cô mềm lòng.
Cô cũng tự khi ở bên cạnh , cô thể mềm lòng, vốn hống hách và mạnh mẽ, nếu cô mềm lòng quá thì sẽ đằng chân lân đằng đầu.
Thế nhưng...
Cô giơ tay vuốt ve mặt , : “ Anh đừng bắt nạt em."
Sau đó liền buồn bã : “ Em vì bất cứ điều gì mà nhượng bộ nữa, chỉ là cảm thấy chúng bây giờ như là nhanh quá, lúc mới đầu em rõ ràng là chỉ cho cơ hội theo đuổi em, nhưng mà xem .."
Hán Đông Nguyên thấy dáng vẻ ấm ức của cô và cô “ Anh đừng bắt nạt em” thì sự tức giận ban đầu liền “ lạch cạch” một cái mà biến mất .
, đúng thật là chút vội.
Vân Mộng Hạ Vũ
mà thật sự là nhịn nổi.
Vậy nên với tình hình hiện tại sẽ nhượng bộ nữa, dùng bao nhiêu là sự nhẫn nại và khống chế .
Anh im lặng một lúc mà ôm cô, đó mới thấp giọng xin cô, : “ Xin "