Hàn Nhất Mai nghiến răng, : “Vậy Trình Ninh thì , bà nội, bà cảm thấy Trình Ninh phù hợp với Đông Nguyên ?"
Bà nội Hàn cô một lúc : “Cháu vì chuyện mà chạy tới chỗ thằng bé gây sự hả? "
Bà nội Hàn chút nên lời: "Bà cho cháu , Nhất Mai, cháu mười mấy năm nay tiến triển gì ? lúc ba cháu lấy vợ cháu loạn, lúc đó vẫn thể cháu còn nhỏ, bây giờ cháu là một cô gái hai mươi mấy tuổi , bản cũng sắp kết hôn, chỉ vì cháu nghi ngờ em trai cháu thể thích Ninh Ninh cho nên chạy tới đó gây sự với thằng bé ? Não của cháu vấn đề hả?"
“Bà từ lâu , cháu duỗi tay quá xa, nhưng cháu . Với tính tình của Đông Nguyên, dù thằng bé ý nghĩ gì, cháu chạy đến với nó, cho dù chuyện thì nó thể cho cháu sắc mặt ?"
“Vậy thì mặc kệ nó?” Hàn Nhất Mai buồn bực.
Đầu óc cô vấn đề, lẽ nào đầu óc Hàn Đông Nguyên vấn đề ?
Mặc dù sợ bà nội mắng nhưng cô vẫn nhịn : “Bà nội, cháu bà thích Trình Ninh, nhưng cháu chỉ là cảm thấy Đông Nguyên và Trình Ninh thích hợp. Không tại , nhưng cháu luôn cảm thấy Đông Nguyên nếu lao thì sẽ ăn sạch"
Bà nội Hàn: "... Tùy cháu. Cháu phiền nếu Đông Nguyên cho cháu sắc mặt thì cứ những gì cháu , nhưng bà với cháu rằng, đừng quá xa, dù thì bà cũng lười quản mấy đứa"
Vân Mộng Hạ Vũ
Mỗi một tính tình đều cố chấp, ai quản nổi?
Lại : “ bà vẫn cảm thấy, vẫn cần sống một cuộc sống trong sáng mới thể sáng suốt nhận chuyện của khác."
Hàn nhất Mai: Tức giận!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-353.html.]
Sao chứ, chỉ vì hẹn hò với một đối tượng tồi mà cô thậm chí thể chuyện hả?
Hôm nay, Không khí bàn ăn kỳ lạ.
Sau bữa tối, khi giải tán, Hàn Nhất Mai đột nhiên với Trình Ninh: "Trình Ninh, cô nhớ kỹ sư Lương ở công xưởng của chúng ? Lương Hằng Châu, đây cũng đến nhà chúng gặp cô."
“Hôm qua gặp , còn đặc biệt hỏi đến cô. Thật cô thiết kế vật dụng cũng giống chuyên gia như một nửa. Hình như đây từng rằng gia đình từng mở một xưởng mộc nhỏ, trong nhà đều là bậc thầy mộc, bản từ nhỏ nghề mộc, học chuyên ngành thiết kế mộc, chuyên thiết kế đóng tàu, hai chắc sẽ chuyện để , nhờ hỏi cô, khi nào thời gian rảnh, đến nhà chúng gặp cô, mấy ngày cô rảnh ? Có giúp cô hẹn gặp ? Đến lúc đó nếu thắc mắc gì thì thể hỏi ?"
Trình Ninh sửng sốt. Lương Hằng Châu đây đến nhà gặp cô hả? Có lẽ là do ký ức quá lâu mà cô thậm chí còn nhớ nhưng cô cảm thấy dường như tồn tại trong một ký ức của cô, như thể cô mất một ký ức vô cùng quan trọng . Cô vô thức liếc Hàn Đông Nguyên, thấy xị mặt, rõ ràng vui...
Trong lúc Trình Ninh đang ngơ ngác đồng thời cố gắng tìm kiếm ký ức về , Hàn Nhất Mai hỏi Trình Tố Nhã: "Dì Trình, thế tiện ? Con chỉ là thể tự quyết định, nên khi hỏi vẫn trả lời"
“Tiểu Lương ?"
Trình Tố Nhã liếc Trình Ninh, : “Thằng bé hỏi Ninh Ninh ? Vậy thì để nó đến ăn cơm buổi tối hoặc cuối tuần khi nó rảnh "
Bà vẻ mặt bối rối của Trình Ninh, cô lẽ nhớ , nên giải thích : “Thằng bé là con trai nhà chú Lương, lúc đó con còn nhỏ, lúc thằng bé đến cô kỹ cho con , cho nên e rằng con nhớ .
Chú Lương , cô sửng sốt.
Trình Tố Nhã thấy phản ứng của cô thì bất lực.