Sắc mặt Trình Ninh trong gương giống như hoa đào mới nở, khóe mắt ửng đỏ, đôi mắt ngấn nước, chỉ lướt qua cũng đủ khiến hổ.
Với dáng vẻ , thể xuống lầu .
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô liếc Hàn Đông Nguyên trách móc, càng đỏ mặt hơn.
“Không ."
Hàn Đông Nguyên : “Thời gian còn sớm em nghỉ ngơi một lát , bà nội sẽ lên ."
Hàn Đông Nguyên trắng trợn như , tất nhiên là vì hiểu rõ điều .
Anh tới bên bàn rót cho Trình Ninh một cốc nước, miệng Trình Ninh quả thật khô, thế là cô đưa tay nhấp hai hớp Hàn Đông Nguyên đưa tay đón lấy, vì vết môi của cô mà uống nốt chỗ nước còn .
Trình Ninh đỏ mặt và với , nhưng hai họ... dường như nếu thì đạo đức giả chút đấy.
Cô chỗ khác, đến chiếc bàn nhỏ và xuống, Trình Ninh nhặt cuốn sổ rơi sàn và : “chúng hãy chuyện ".
Hai bàn bạc từng điều lệ do cô , điều nào thể , điều nào quan trọng nhưng khó thực hiện, đổi cách xưng hô như thế nào để phù hợp hơn.
Trình Ninh là một nghiêm túc, một khi bắt đầu việc thì sự quyến rũ cũng dần tan biến.
Thảo luận xong hơn mười một giờ, Trình Ninh : “Em xuống đây."
Hàn Đông Nguyên cô :“Ừm”.
Mặt Trình Ninh nóng lên, vui chút thoải mái, cô cúi đầu thu dọn sổ ghi chép : “Mọi ở đây đừng em như ."
Người trong nhà cũng thông minh, Hàn Đông Nguyên cô như lẽ nào ?
Hàn Đông Nguyên thở dài.
Anh , em nghĩ bọn họ ?
trêu chọc cô nên "Ừm"
Cô thích như thì cứ như thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-383.html.]
Ngày hôm , Hàn Đông Nguyên trở về nhà.
Anh lớn như , đây là đầu tiên về quê, đương nhiên ai đặc biệt xin nghỉ phép để tiễn .
Chỉ còn Trình Ninh và bà nội Hàn ở nhà. Bà nội Hàn già, cũng thể đưa đến ga xe lửa, khi còn nhỏ dù bà cũng quan tâm, trẻ em mới mấy tuổi ở vùng núi luôn thức dậy dò dẫm trong đêm để đến trường, lớn tuổi như còn tiễn ?
Bà chỉ tiễn mà cũng để Trình Ninh tiễn, bà : "Có gì để tiễn? Sau khi tiễn xa như , bà thể tự ? Nhà ga xe lửa là nơi đông đúc nhất, lỡ như gặp bọn buôn gì đó thì ?"
Nói xong bà dạy dỗ Hàn Đông Nguyên rằng: “Ninh Ninh như , về nhà cháu cũng chăm sóc cho con bé đấy, mười dặm trong ngôi làng mặc dù hầu hết dân làng đều trung thành nhưng cũng thể trong đó chuyện gì sẽ xảy ”.
Hàn Đông Nguyên nhíu mày.
Vốn dĩ Trình Ninh đưa Hàn Đông Nguyên đến nhà ga nhưng đương nhiên kiên quyết cho phép, bảo nếu Trình Ninh trở núi, nếu cả cùng cô về núi thì sẽ gọi điện thoại cho công xã đến đón cô.
Bà nội Hàn , : "Được , Ninh Ninh thôi, con tiễn nó cổng lớn là "
Trình Ninh tiễn cửa.
Hàn Đông Nguyên kêu cô trở về.
Trình Ninh bỗng sinh cảm xúc lưu luyến rời, Hàn Đông Nguyên đưa tay ấn trán cô, : "Nhớ thì về sớm một chút"
Trình Ninh đỏ mặt, thấp giọng : “Anh đừng đụng tay đụng chân, khác ở ban công cũng thể thấy”.
Hàn Đông Nguyên hì hì, : "Nếu trở về thì hiện tại thể hôn em"
Trịnh Ninh: “…"
Cô đẩy khỏi sân và đóng sầm cổng .
một lúc , Trình Ninh nhịn mở cửa nữa lập tức thấy Hàn Đông Nguyên ở cửa viện.
Bắt gặp ánh mắt của bây giờ, hôn cô mà là Trình Ninh một sự thôi thúc thể giải thích hôn .
Hàn Đông Nguyên mỉm đây.