Trình Ninh nhanh chóng đồng ý với bà nội Hàn, còn nhắc bà nếu chuyện gì thì gọi ngay mới ngoài.
Cô mở cửa chuẩn về phòng thì thấy Hàn Đông Nguyên đang tựa cửa, ánh mắt xa xôi cô.
Trình Ninh hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn tức khắc đó bừng lên, lúc bà nội Hàn ở bên trong vẫn còn ngủ, cô cũng dám lớn tiếng chuyện với , bèn cẩn thận đóng cửa mới kéo đến phòng ở cách vách, trách móc : "Anh thật là, trốn ở cửa lén chuyện chứ?"
Nghĩ đến việc những lời với bà nội Hàn lúc nãy đều hết, quả thực là...
"Không lén.."
Hàn Đông Nguyên vẻ tính mỉm , : "Anh ở cửa, mà hai chuyện lớn tiếng như , còn cần lén ?"
Trình Ninh: "..."
Hàn Đông Nguyên trông thấy dáng vẻ tức giận của cô, đưa tay sờ lên mặt cô, hỏi: "Khoảng thời gian nhớ ?"
Xoa xoa mặt vẫn còn đủ, kéo cô lòng ôm chặt lấy, dùng mỗi cọ cọ lên cổ cô.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trình Ninh lên tiếng, áp tai cô, : "Chẳng lương tâm gì cả, mỗi ngày đều nhớ em đến mức ngủ , ngủ thϊếp cũng mơ thấy em."
Mặt Trình Ninh lập tức nóng bừng.
Cô nhớ hả?
Khoảng thời gian , cô ở Bắc Thành ung dung nhàn nhã.
Nói thật thì buổi tối đúng là nhớ .
Vừa nhớ kiếp cô còn trông thấy dáng vẻ luôn lạnh lùng khép kín như tu đạo khổ hạnh khi khỏi tù, nghĩ đến đời thích hôn cô ôm cô đến thế, khi thích cô trong ánh mắt cũng ngọn lửa rực cháy.
Cô nghĩ rằng, cô thực sự thích .
Cô càng thích thì càng đau lòng cho kiếp của , mà càng đau lòng cho kiếp của , cô càng thêm lo lắng cho ở hiện tai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-394.html.]
Điều giống như một vòng tròn vô tận, trái tim cô càng lúc càng siết chặt, cuối cùng thắt .
Cho nên, lúc đang ôm cô, để cô cảm nhận thở của , "mỗi ngày đều nhớ đến em đến ngủ ", sự thẹn thùng và quở trách bay biến hết, chỉ xoay ôm lấy cổ chủ động hôn , : "Có nhớ."
Hàn Đông Nguyên: “…”
Những Trình Ninh đột nhiên chủ động như luôn khiến mừng sợ, đầu óc choáng váng.
Chờ đến lúc hai tỉnh táo một chút thì ở giường, Hàn Đông Nguyên bất đắc dĩ ép kiềm chế.
Anh vuốt ve cánh môi xinh ướt át của cô, : "Ninh Ninh, bà nội bảo chúng kết hôn sớm một chút, chúng kết hôn sớm , về phía dì Trình, để xin dì ."
Cả đời từng cầu xin nào khác, nhưng vì cô, chẳng gì chịu .
Trình Ninh doạ cho giật .
Thích là một chuyện, nhưng việc kết hôn là chuyện khác.
Mặc dù tuổi kết hôn hợp pháp lúc bấy giờ là mười tám tuổi, các cô gái kết hôn ở độ tuổi như cô cũng ít, nhưng cô vẫn kết hôn chút nào.
“Em vẫn còn trẻ mà ...”
Trình Ninh từ chối chút do dự, tuy ôm ấp hôn hít thì thể , dù cô cũng c.h.ế.t mấy chục năm, dĩ nhiên suy nghĩ của thời thể ràng buộc cô, nhưng chuyện kết hôn chắc chắn là thể.
Cô : "Anh đồng ý với em là chờ hai năm nữa mới mà, đừng đằng chân lân đằng đầu đó, sẽ phá hỏng sự tin tưởng của em với ."
Hàn Đông Nguyên: “…”
Cô nghiêm túc đến thế, bây giờ còn thể đây?
Thậm chí còn tự kiểm điểm một chút, cảm thấy quá đáng.
Tại kết hôn?