Bởi vì  giữ cô cho riêng ,     cô, cũng bởi vì những dục niệm trong bóng tối  thể đem  ngoài sáng .
Anh khao khát cô thật nhiều.
Anh thở dài, xoay   xuống,  đó   thấy giọng  mềm mại của cô vang lên: "Như bây giờ   là   ? Sao    kết hôn sớm  chứ? Em   khi thật sự sắp kết hôn,   sẽ  nhanh cảm thấy chán, ngẫm  cũng  hề  niềm vui của sự tự do tự tại như lúc  "
 cô cũng ý thức  tình cảm của , cô thích  thật lòng,  còn là một  bạn gái  săn sóc, cho nên khi nghĩ tới việc  để ý cô đến thế,  lẽ lúc  cô  "tự do tự tại" sẽ  vui, vì  bèn  sang dỗ dành , : "Anh ba ,  yên tâm, dù là  kết hôn   thì em cũng chỉ thích   thôi, sẽ  thích bất kỳ  đàn ông nào khác, kết hôn chỉ là chuyện hình thức, hiện tại chẳng  chúng  vẫn đang  hạnh phúc đó ?"
Khi Trình Ninh  mới sống , cô    nghĩ tới việc  chuyện yêu đương như thế.
Sau đó khi lên núi,     về đề tài   khiến cô suy nghĩ, nhớ đến tình yêu  TV của đời , cảm thấy rằng    thêm vài  bạn trai cũng  .
 chờ tới khi  thật sự đến với Hàn Đông Nguyên , nhất là khi quan hệ giữa hai  trở nên ngày càng  mật, hiện giờ cô  , chắc chắn   thể đến với bất kỳ  đàn ông nào khác.
Hàn Đông Nguyên   cô  như  thì vô cùng chua xót.
Cô  cô chỉ thích , dĩ nhiên  vui mừng.
 giữa kết hôn và cuộc sống như hiện tại,  một  cách  xa xôi.
“Đồ ngốc...”
Anh   cô, chỉ dùng bàn tay  để cô gối lên ôm đầu cô, sờ sờ  mặt cô, một hồi lâu  mới nghiêng đầu  cô, : "Khi kết hôn, ngày nào chúng  cũng đều  thể ngủ chung giường, hiện giờ  thể ? Hôn một cái, em   gánh nặng tâm lý ."
Trình Ninh: "..."
Vân Mộng Hạ Vũ
Phản ứng của Trình Ninh là chủ động đẩy  , tỏ vẻ mệt mỏi chỉ  ngủ, đuổi  rời khỏi phòng.
Hàn Đông Nguyên  về phía cửa phòng  đóng chặt, sờ sờ cánh mũi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-395.html.]
Khi  xoay   thì    thấy  cả Hàn Đông Chí từ  cầu thang  xuống.
Ban nãy Hàn Đông Chí mới dẫn Tiểu Vũ  ngoài chơi, đứa nhỏ  phấn khích, nhưng thật   hai ngày  đường, dù tinh thần vui vẻ đến mấy thì  thể cũng   mệt mỏi,   ngoài chơi một lúc  ngủ thϊếp  mất, Hàn Đông Chí đành ôm  bé về,  mới đặt  nhóc lên giường xong.
Sau đó đúng lúc xuống lầu   thấy em trai   Trình Ninh đẩy  khỏi phòng, đóng cửa  "rầm" một tiếng.
Hàn Đông Chí: “…”
Tròng mắt Hàn Đông Chí suýt nữa rơi  ngoài, đây thật sự là em trai  ?
Hàn Đông Nguyên  thấy  cả giật  thì cũng chẳng buồn để ý nhiều,  đến  bàn rót hai ly nước,  đẩy một ly cho Hàn Đông Chí, tự  cầm ly còn  lên uống một ngụm.
Sau đó chợt  Hàn Đông Chí : "Đông Nguyên, em với Ninh Ninh, hai  thật sự đang ở bên  ?"
Anh    hết câu cũng  khó khăn một chút.
Thật sự chuyện   phần  cho   khó mà tin nổi.
"Vâng..."
Đã đến nước   thì  còn gì để giấu diếm, Hàn Đông Nguyên cầm ly nước, : " là như  "
"Chuyện từ khi nào?"
Hàn Đông Chí nhíu nhíu mày, : "Có  lúc  Ninh Ninh nhất quyết  về quê là vì em ?"
Hàn Đông Nguyên liếc    một cái  : "Anh đang nghĩ    ? Em  về quê là vì em    nợ em, chuyện chúng em mới gần đây thôi"