Cô giống như một chiếc thuyền nhỏ trôi nổi sóng biển, nắm trong tay mà thưởng thức.
Không từ lúc nào, đột nhiên lớp quần áo mỏng manh mùa hè ban đầu lướt qua... Trình Ninh đang hôn đến mất hồn, mà tay khẽ chạm lên khiến cô giật , cả cũng tỉnh táo trở .
Cô lập tức túm lấy áo , nghiêng đầu thoát khỏi nụ hôn của , gọi một tiếng "Anh ba", giọng cũng run rẩy.
Lúc mở mắt , mới phát hiện vẻ mặt khác , sâu trong đôi mắt dường như đang bốc cháy, khóe mắt nhuộm sắc ửng đỏ, trán và thái dương thấm mồ hôi, cô liếc mắt một cái chỉ cảm thấy kinh hồn bạt vía, gọi một tiếng "Anh ba".
Trước đây hai cũng từng âu yếm nhiều , dù từng nắm tay cô để cô vuốt ve , cũng từng mất kiểm soát, nhưng vẫn còn khống chế , từng xé bỏ quần áo cô, vượt qua ranh giới .
Đây là đầu tiên.
Lòng bàn tay nóng rực, nóng đến độ khiến cô run rẩy.
Ngón tay cái của vuốt ve, vết chai tay cọ mạnh lên cô.
Trình Ninh đột nhiên trở nên sợ hãi.
Thậm chí, khi bảo cô lưng về phía để phát tiết, cô cũng từng sợ hãi đến như .
Cô bật thành tiếng, gọi một tiếng "Anh ba".
Vân Mộng Hạ Vũ
Thật thì rõ ràng cũng gì sợ.
Chẳng cô từng thấy nhiều TV đó ?
chỉ mới như , cô hoảng hốt thế .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-456.html.]
Cô gọi hết tiếng đến tiếng khác.
Anh cũng cảm nhận cô đang run rẩy, bàn tay nắm lấy còn chút sức lực nào nữa, mềm mại khiến lòng ngứa ngáy, da thịt trắng như tuyết ban đầu nhuộm kín sắc ửng đỏ, ánh mắt lấp lánh mang theo nước trong suốt, khóe mắt cùng với đuôi lông mày đều đỏ phớt lên, trong mắt tràn đầy vẻ mê man, mồ hôi nhỏ giọt lên cần cổ cô.
Anh nghĩ, lúc cô đến , tới mức phát điên, mà chung, mặt mũi đáng ghét vô cùng.
thích cô gọi là ba, mỗi một tiếng đều giống như gọi đến tận linh hồn của , cho trở nên điên cuồng.
Tay khẽ chuyển động, cô lập tức kêu lên một tiếng, nhưng nhanh đó giống như cực kỳ hổ, hàm răng cắn chặt lấy đôi môi đỏ mọng, dáng vẻ vô tội càng khiến trở nên điên cuồng hơn.
Anh cúi đầu dùng đầu lưỡi l.i.ế.m liếm cô, để cho cô thả lỏng, đó khàn giọng với cô: "Không , cứ kêu lên là , bên ngoài viện chúng ai, chỉ thấy thôi, thích tiếng của em, gì , chỉ hôn em... Em yên tâm, sẽ bao giờ hại em, em thả lỏng chút , gì cả.”
Nói xong nhắm mắt , tiếp tục hôn cô, : " em gì với đều , em gì cũng , Ninh Ninh, chẳng em , cả ngày chỉ hướng về em, sẽ càng trở nên thể chịu nổi ? Ừm, thể chịu nổi, điều, là việc gì để , mà là nhiều việc quá , mấy đời cũng chán, nhưng chuyện nhất thể thực hiện ... Em thể , em gì với cũng ”
Trình Ninh: “…”
Tay cô run rẩy, đầu óc mơ màng.
Chỉ còn một tia tỉnh táo , cũng hiểu rốt cuộc đang cái gì?
Rõ ràng đang những việc với cô, còn là gì ? Còn cô gì cũng ?
Chuyện là ngược ?
nhanh đó, cô còn dù chỉ một chút sức lực nào để suy nghĩ thêm nữa.
Anh hôn cô hết đến khác, gặm cắn cô, là nuốt chửng cô.
Cả Trình Ninh đều run rẩy, hoảng loạn sợ hãi, trái tim còn gần như nhảy vọt , hôn cô vỗ về cô, nhưng rõ ràng, vỗ về chỉ cô thêm khó chịu hơn, rốt cuộc cô cũng nhịn mà nức nở thành tiếng.