Cô cau mày, cảm thấy như , cô yếu đuối như , gì thể khiến trạng thái tinh thần của cô xảy vấn đề, ngay cả cô và Hàn Đông Nguyên cũng như , nếu thực sự thích cô, thì cô sẽ nư bây giờ, ở bênh cạnh .
Cô thích cô.
quả thực đầu cô vấn đề, chắc là do vụ va chạm ô tô gây .
Cô lắc đầu : “Họ rằng tình trạng của em như thế sẽ ai cưới em, cho dù lớn lên khá hơn, cũng voo dụng, ai cưới một búp bê về cung phunng chứ, thể va chạm, cẩn thận liền biến thành bệnh tâm thần... em ba chắc chắn ghét bỏ em , đúng ?”
Bất kể lúc nào, cũng sẽ ghét bỏ em. Sao thể ghét bỏ cô ? Anh nghĩ.
Cô mềm mại, yếu ớt dựa , cúi đầu với những lời khác ở lưng về cô trong thời gian .
Từ nhỏ đến nay cô luôn là xinh quyến rũ nhất, yêu thích nhất, thể chê bai và chịu tủi nhục như ?
Thật , dù mất một cánh tay, Hàn Đông Nguyên cũng bao giờ cảm thấy tự ti.
Là bất tiện, nhưng ảnh hưởng việc.
Anh vẫn là , ánh mắt của khác liên quan gì với ?
Anh mở nhà máy thì vẫn mở .
Phải nuôi cô... Anh cũng thể nuôi cô.
Anh rõ cô nuôi dạy như thế nào.
Làm thể khoan nhượng cho khác coi thường và bắt nạt cô?
Cuối cùng cũng vòng tay ôm lấy cô.
Cô ôm.
Đây là đầu tiên chủ động.
đối với Trình Ninh mà , giống như đây là đầu tiên, cái ôm quen thuộc và vặn, như thể ôm cô vô đó.
Khoảnh khắc ôm lấy, cô khỏi run khẽ.
Anh cảm nhận , đủ loại cảm xúc chợt dâng trào trong lòng, tự trách, hối hận.
Tay ôm chặt hơn nữa.
Cái ôm dường như kéo dài cả thế kỷ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-483.html.]
Thời tiết nóng nực, cái ôm giữa hai cũng nóng bỏng nhưng ai chịu buông .
Dường như một khi buông tay là sẽ mất .
Cơ thể cô mềm mại, mùi thơm thoang thoảng, má cô tựa n.g.ự.c , thở của cô quét qua trái tim , tóc cô quét qua cổ , năm giác quan của cô dường như phóng đại vô , khiến thở của trở nên nặng nề hơn, cúi đầu xuống, làn da trắng nõn mềm mại của cô lúc nhuốm một màu hồng thanh tú, n.g.ự.c trướng lên, như tìm một cái miệng để phát tiết, nhưng sợ thể vãn hồi.
Anh đẩy cô .
ngay lúc Trình Ninh cảm thấy tủi , tay nắm chặt lấy tay cô.
Trái tim vốn đang tủi của Trình Ninh bỗng trở nên ngọt ngào, cô liếc bàn tay đang nắm tay , đó ngước mắt , đôi mắt chút ngượng ngùng như tràn đầy ánh .
Vân Mộng Hạ Vũ
Hàn Đông Nguyên chạm đôi mắt ướt của cô, tay nắm chặt .
ánh mắt vẫn thẳng cô.
“Trình Ninh, em đang gì ?” Anh hỏi cô.
Trình Ninh nghiêng đầu, : "Anh cũng cho rằng đầu em vấn đề ?”
Hàn Đông Nguyên: "…“
Thực là .
điều thể ?
Anh chỉ thể nơi khác.
Anh ngoài cửa sổ.
Cuối tháng 9, thời tiết ở Bắc Thành vẫn oi bức, nắng cuối hè chút chói chang, khiến lòng vô cớ chút cáu kỉnh.
Vừa hạnh phúc phiền não, nó giống như một trái tim lúc thì tràn đầy, lúc trống rỗng.
“Anh ba”
Cô gọi , đó mềm mại hỏi : “Vậy là em nhớ nhầm, thật sự yêu em, thích em ?”
Hàn Đông Nguyên: “...”
Muốn trả lời như nào đây?
May là, Trình Ninh cũng cần trả lời cô.