Hàn Kỳ Sơn đương nhiên   ý kiến gì.
Hai  bước  phòng, Trình Tố Nhã liếc mắt  Hàn Đông Nguyên   nhịn  “hừ” một tiếng, mặt  vui  .
Hàn Đông Nguyên chỉ đành gãi mũi  như  thấy gì.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hàn Kỳ Sơn  quanh một vòng,   mà   chuyện gì đang xảy  nữa.
Mẹ ông    đến đây về  kể chuyện của con trai và Trình Ninh cho ông  , bảo ông  chuẩn  tâm lý.
Ông  còn  thể chuẩn  gì  chứ?
Chỉ là khi vợ ông  tức giận hoặc là mỉa mai châm chọc gì thì ông  chỉ  thể để bà    thì cắn răng chịu đựng thôi.
Trình Ninh thấy hai  bước , ngoan ngoãn  dậy gọi một tiếng “chứ”,  đó  lấy cốc sạch  rót nước cho Hàn Kỳ Sơn.
Hàn Đông Nguyên đặt hành lý xuống  bước lên lấy lấy ly nước  tay Trình Ninh,  đó   rót nước. Động tác vô cùng thành thạo, biểu hiện  mật của hai  khiến Hàn Kỳ Sơn  giả họ hai tiếng, trong lòng của Trình Tố Nhã thì   thoải mái.
Hàn Kỳ Sơn  thể  vợ  tức giận, ông  sang hỏi Trình Ninh: "Sức khỏe của con   hơn ? Mấy hôm  cô của con   tin con bệnh nặng hôn mê  báo,  màng gì cả, định mua vé tàu đến thăm con, vẫn là chú giữ bà  , liên hệ với phóng viên báo Thanh niên  gọi điện cho công xã, cẩn thận hỏi thăm tình hình của con, mới  khuyên  bà ,  đó  giúp con liên hệ việc  đại học, mới kéo dài đến hôm nay, nếu  bà   đến sớm mấy ngày .”
Mặc dù Trình Ninh   , nhưng  Hàn Kỳ Sơn   vẫn  cảm động, cô khẽ  với Trình Tổ Nhã: "Cảm ơn cô, con xin   khiến cô lo lắng”
Cả hai đời, cô đều khiến cô của   cô lo lắng, đau lòng.
Trình Tố Nhã vuốt ve tóc cô,  đó  sang Hàn Đông Nguyên, : "Không , con   , cô đều  tự hào về con, tuy con mới  xuống nông thôn nửa năm, nhưng     nhiều việc, cho dù là rời , cũng là  chút hối tiếc,  thể tính là bỏ  giữa chừng”
Hàn Đông Nguyên rót nước xong cầm cốc đang định đưa cho bố, kết quả  Trình Tố Nhã  hai chữ "rời " thì tay bỗng nhiên khựng , cầm cốc  về phía Trình Ninh và Trình Tố Nhã.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-501.html.]
Sau đó liền đối diện với ánh mắt của Trình Ninh.
Trình Ninh vốn  cảm thấy việc   học  gì sai, nhưng đối diện với ánh mắt của , cũng   tại ,   chút chột  mà  .
Hàn Đông Nguyên: "???”
Rồi    Trình Tố Nhã : "Đông Nguyên, con bây giờ là chủ nhiệm ban thanh niên tri thức của công xã  chúng , đúng lúc, ngày mai chúng  sẽ trở về công xã, con giúp Ninh Ninh  thủ tục , qua hai ngày thì cho Ninh Ninh cùng chúng  về thôi”
Hàn Đông Nguyên: “…..”
Hàn Đông Nguyên kiên trì : "Cô Trình, cô  là giúp Ninh Ninh  thủ tục về thành phố  ? Thanh niên tri thức    thể về thành phố, nhưng cũng  đợi, đợi đến khi  suất về thành phố thì mới , chứ   ban chúng   giấy là  thể  ngay .”
Trình Tố Nhã "hừ" một tiếng, : "Không  lý do gì thì đương nhiên  thể   là  ngay , nhưng Ninh Ninh   vô duyên vô cớ mà trở về thành phố.”
Nói xong thì cô liền đưa giấy báo trúng tuyển  bàn cho Hàn Đông Nguyên.
Hàn Đông Nguyên cau mày, đặt cốc nước xuống bàn, vươn tay liền cầm lấy giấy báo trúng tuyển đó,  đó mặt liền xanh mét.
Anh  chằm chằm  giấy báo trúng tuyển vài giây,    Trình Ninh, mặt  biểu cảm.
Gương mặt của   biểu cảm, nhưng ánh mắt đó  khiến Trình Ninh  hiểu   thấy đau lòng.
Cô nhảy lên,  với Trình Tố Nhã và Hàn Kỳ Sơn: "Cô, chú, hai   đường xa thế  chắc chắn là  đói  mệt,  tiên uống chút nước nghỉ ngơi một chút, con với  ba  nhà ăn mua chút cơm trưa về.”
Nói xong cũng  đợi Trình Tố Nhã và Hàn Kỳ Sơn  gì, liền kéo Hàn Đông Nguyên   ngoài.