Cả Trình Ninh bối rối.
Vừa bối rối hoảng loạn.
Cô khi hai đăng ký kết hôn chuyện sớm muộn gì cũng sẽ xảy , cô lo lắng nên hôm qua cố ý gọi cô của qua ngủ cùng với cô.
Sau đó cô tiễn cô và dượng , cô nghĩ ban ngày ở công xã thì ít nhất cô cũng một ngày để chuẩn tinh thần.
Ai thậm chí ban ngày còn đợi ...
“Anh ba”
Nụ hôn của kích thích cô bất lực, nhưng trong lòng hoảng loạn khiến cô giữ sáng suốt nên khẩn trương gọi , nhưng âm thanh cô phát mềm mại dịu dàng, giống như gào lòng .
“Anh ba”
Cô : “Lúc , lúc thể ?”
Những gì cô để ngăn , càng khiến đỏ mắt hơn.
Anh hỏi cô: “Sao thể ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Anh bây giờ khác, ngay cả giọng cũng chứa đầy dục vọng và lộ liễu hơn bao giờ hết.
Trình Ninh nắm chặt quần áo của , bối rối đến vô thức nhắm mắt .
Rồi nụ hôn của rơi xuống, nhẹ nhàng và nặng nề.
Anh : “Ninh Ninh, chúng đăng ký kết hôn, em nhớ ? Em là của ”
Trên thực tế, đến bây giờ vẫn còn choáng váng.
Hôm qua hai họ đăng ký kết hôn, vì bố và cô của cô đều mặt nên kiềm chế, nên gì thì cái đó, giống như luôn tỏ vẻ bình tĩnh khi đối mặt với bố và dì Trình.
Điều cũng khiến cảm thấy chuyện đăng ký kết hôn thực tế. Luôn cảm thấy vẫn còn thiếu gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-508.html.]
Vẫn còn thiếu một điều gì đó khiến trái tim cảm thấy thoải mái, để chuyện thành hiện thực, để cho cảm giác chân thực.
Anh đang , một cảm giác chân thực.
Cô như mộng, làn da vốn trắng nõn mềm mại của cô nhuộm đỏ, như thể chạm sẽ vỡ , nhiều chỗ đỏ đến kinh , khiến đau lòng, tiếp tục hôn cô. Hôn cô cô phát âm thanh khó nhịn, nghĩ điều đó ít nhiều phần biến ŧɦái.
Ham của đối với cô luôn chút biến ŧɦái, đây nó ẩn sâu trong lòng , bao giờ dám bộc lộ, chỉ khi hai ở bên , mới bộc lộ từng chút một.
Cũng may cô hoảng sợ, sợ hãi và ngạc nhiên, nhưng cô hề chán ghét.
Điều thấy trong mắt cô là hoảng sợ oán trách , nhưng đồng thời cô cũng tin tưởng chút đề phòng nào.
, cô luôn tin tưởng mà hề dè dặt.
Lúc đó tính tình , cô tức giận nhưng cô vẫn hết lòng tin tưởng .
“Ninh Ninh”
Giọng khi gọi cô khàn khàn trầm tháp, thậm chí còn run rẩy.
Khi Trình Ninh mở mắt , cô thấy mồ hôi trán , tình yêu và ham chút che giấu trong mắt sâu thấy đáy của dường như đang tuôn trào.
Trong đó quá nhiều cảm xúc, ngoài mở chỗ trống kiềm chế và chịu đựng.
Trình Ninh cảm xúc trong mắt cho kinh ngạc.
Cô sững sờ trong giây lát, trong lòng tràn ngập một cảm xúc khác, lấn át nỗi hoảng sợ ban đầu của cô.
Cô quàng tay qua cổ và gọi: “Anh ba.”
Cô hôn lên môi nữa, : “Anh ba em nhớ mà, từ nay về chúng sẽ luôn ở bên . Dù trong thời gian ngắn ở cạnh , nhưng hãy nhớ rằng em vẫn luôn nhớ đến . Chúng vẫn ở bên . Em yêu nhất”
Hàn Đông Nguyên ngờ lời thổ lộ như của cô, dường như khống chế sức lực nắm bả vai cô, chặt đến mức đau cô, cô khẽ run lên, con ngươi đen như thiêu đốt.
Anh dỗ dành cô: “Ninh Ninh, em một nữa .”
Trình Ninh hổ, nghiêng tựa đầu vai , dụi mặt , nhỏ giọng : “Anh ba, em yêu nhất”