Dừng một chút,  bổ sung thêm: “Nếu em sợ thì đợi một thời gian nữa cũng "
Trình Ninh  buồn ngủ, nhưng cô vẫn an ủi , nhắm mắt , giọng nhỏ như muỗi : “Không cần”
Không  cô  vui, chỉ là  nào cô cũng sợ hãi,  thời điểm quan trọng   quá  lời cô.
“Anh ba, em ngủ một lát, buổi tối em nhất định để cho    gì cũng ." Cô thì thầm.
Hàn Đông Nguyên cụp mắt  cô, thấy cô nhắm mắt , lông mi run rẩy bất an, sắc mặt đỏ bừng, thở dài.
Anh   cô vui chứ   khó chịu.
Anh đưa tay vỗ nhẹ cô, cúi đầu   tai cô: “Ừ,   , em đừng căng thẳng, nếu em sợ chúng   thể đợi thêm”
Sau đó  : “Em  thích ? Em  thích khi  hôn em và trao em...? Ninh Ninh, em lo lắng quá. Đừng lo lắng như . Hãy ở bên  thì hãy trải nghiệm là  . Anh thích  thứ từ mái tóc đến ngón chân của em. Em như thế nào  cũng thích hết, đặc biệt thích lúc em rên ɾỉ..”
Trình Ninh  mệt, thực sự mệt mỏi,  ngủ.  lời  của   kích thích cô tỉnh , dù  nhiều.
Cô yếu ớt nhéo  một cái, gần như buột miệng , lời  của  từ  đến, tuy cô  sống mấy đời,  ma mấy chục năm, xem vô  phim, nhưng cô cũng  giỏi  những lời như ...rốt cuộc  học ở  , đời    sống khổ hạnh mấy chục năm, thật đáng tiếc.
“Em ngủ đây”
Cô buồn ngủ đến nỗi  suy nghĩ đều thể hiện  mặt, cô lẩm bẩm, nhắm mắt ,   sang một bên, tìm tư thế thoải mái.
Dù  luôn quấy rối cô nhưng cô vẫn ngủ trong vòng tay   để  rời .
Giống như  hề nhận , cô  quen với việc  lưu manh như , thậm chí còn  phụ thuộc  .
“Anh ba.”
Cô lẩm bẩm: “Nếu   thể nhanh chóng đến miền Nam thì  quá. Chúng  còn  đợi hai năm nữa, em chợt cảm thấy chia tay   , nhưng hai năm trôi qua  nhanh, đến lúc đó  đến miền Nam chúng  sẽ  bao giờ xa  nữa.”
Hàn Đông Nguyên sửng sốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-510.html.]
Hai năm.
Anh thường  cô  đến thời gian .
Cô từng  rằng  hai năm cô sẽ rời khỏi quê, trở về thành phố hoặc  đại học.
Sau đó cô   họ hai năm  hai  sẽ cùng  rời .
Bây giờ cô   hai năm nữa  sẽ đến miền Nam.
Cô  chắc chắn rằng  hai năm nữa  thể trở  thành phố hoặc rời khỏi đây, ngay cả đối với nhiều thanh niên tri thức, họ gần như  từ bỏ ước mơ trở  thành phố.
Anh  nghĩ đến giấc mơ của cô, về trận lũ quét.
Ngoài  còn  những giấc mơ của Triệu Chi và những lời Triệu Chi  .
Triệu Chi cũng  về lũ quét,  rằng  sẽ  thương nặng trong lũ quét, và  rằng    tù vì gϊế Chu Hùng.
Còn  rằng trong những giấc mơ đó,   Trình Ninh, cô  bao giờ ở bên cạnh .
Triệu Chi     sẽ  giàu , Trình Ninh cũng nhất định  khả năng tiên đoán, cô     sẽ  giàu  nên cố ý tìm đến , nên ngay từ đầu   ác cảm với cô.
Hàn Đông Nguyên lúc   tin một phần lời  của Triệu Chi.  đối với Trình Ninh,   cho rằng những gì cô   là nhảm nhí.
Vân Mộng Hạ Vũ
 trong lòng  dần dần hiện lên một suy đoán khác.
Anh cúi đầu  cô,  hỏi cô điều gì đó, nhưng cô  ngủ say.
Anh đưa tay chạm  má cô, trong lòng thầm nghĩ, tiền  là gì cả,  thể cho cô tính mạng của , nếu cô thích tiền,   thể kiếm cho cô bao nhiêu tùy thích.
Khi Trình Ninh tỉnh   là buổi chiều, trong phòng  tối.
Cô  đầu  bên cạnh   quanh phòng, Hàn Đông Nguyên   ở đây.
Cô giật   dậy,  đó phát hiện    mặc quần áo, kéo chăn mỏng đắp lên , mơ hồ  thấy bên ngoài  tiếng .