Sau đó và : “Được , hãy để kiềm chế bản . Em đấy, mặc dù thể kiểm soát phản ứng của với em, nhưng nếu em yêu cầu chịu đựng, thì sẽ nhịn. Anh thể chịu đựng bất cứ điều gì”
Lời nào cũng thành bất cứ điều gì đầy ham và tình yêu.
Sắc mặt Trình Ninh nóng bừng, nhưng hiện tại cô tranh cãi với , thật cô thể tranh cãi với , cô nắm lấy cánh tay , ngập ngừng hôn , quả nhiên hề cử động mà lén lút siết chặt. Tay đặt eo cô, khi lưỡi cô ngập ngừng di chuyển vụng về, thở của trở nên nặng nề hơn, kiểu tra tấn khó chịu đến mức thể hướng dẫn cô và xoa dịu ham của chính .
Cô thực sự quá chậm, nhưng sự chậm rãi như dường như kéo căng và khuếch đại giác quan, mỗi khoảnh khắc đều là hạnh phúc tột cùng nhưng thỏa mãn, nhiều hơn nữa, mồ hôi túa trán và giọng cũng ướt át.
Cuối cùng, nhịn nữa, ôm cô đến chỗ màn chống muỗi đằng .
Khi họ bước , nụ hôn vẫn tiếp tục.
Đặt cô xuống, hỏi cô: “Em còn tự nữa ?”
Giọng vô cùng khàn khàn.
Mặt Trình Ninh nóng đến mức như bốc cháy.
Toàn cô như bốc cháy, cô ôm cổ : “Nhẹ nhàng một chút.”
Tất nhiên là sẽ nhẹ nhàng .
Vì cô là báu vật trong lòng .
dù dịu dàng thì cũng giống như sự dịu dàng cơn giông bão dữ dội.
Màn chống muỗi buông xuống.
Sau đó, Trình Ninh nhớ tới ngày lũ quét xảy .
Cô thấy lũ lụt hoành hành, trút xuống từ chân trời, mạng sống con thật yếu đuối bao Sức mạnh đó, chỉ trong chốc lát, một cơn sóng thể cuốn trôi con , và họ sẽ biến mất theo làn sóng.
Họ trải qua nhiều, những phận lặp lặp , nhiều nỗi buồn, nhiều sự bất lực, và dường như cuối cùng họ cũng viên mãn lúc .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-517.html.]
Cô nghĩ rằng họ sẽ bao giờ chia cắt nữa.
Anh yêu cô nhiều và cô cũng yêu nhiều.
Cuộc sống cuối cùng sẽ trọn vẹn.
Sau đó Trình Ninh ngủ say, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, vẫn hôn cô, hôn tóc cô và má cô, như thể hôn đủ.
Cô tự hỏi thể nhiều như .
Anh ba của cô.
Cô ở bên mấy chục năm, vốn tưởng rằng quen thuộc với , nhưng mỗi tiến gần một bước, lộ một mặt ngày càng bạo lực và cuồng nhiệt, mới nhận rằng sự hiểu ban đầu của cô thực sự nông cạn.
Trình Ninh một giấc ngủ trọn vẹn cho lắm.
Có nhiều cô hôn tỉnh, mệt mỏi giống như là đang mắc hội chứng đói khát nụ hôn.
May mắn là ngoài hôn thì cũng gì thêm, cô quá mệt , khi càu nhàu vài tiếng và đẩy tiếp tục ngủ.
Ngày thứ hai cô thức dậy trong nụ hôn tê dại và ngứa ngáy.
Cô ngây ngốc đưa tay chạm tóc , ngẩng đầu cô, đôi mắt đen vô hạn nhưng dường như ẩn chứa sự yêu thương chiều chuộng vô hạn, bắt gặp ánh mắt như phần lớn cơn tức giận của Trình Ninh dường như tan biến.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Đánh thức em dậy ?” Anh hỏi.
Trình Ninh sờ lên mặt , giơ tay kéo tóc , tức giận : “Anh cả đêm ngủ ?”
Vừa xong liền phát hiện giọng khàn và cổ họng chút đau rát.
Cô lập tức nhớ tới những hình ảnh đêm qua và cảm thấy chút hổ.
Hàn Đông Nguyên cô chọc , cúi đầu hôn cô, đỡ cô dậy trong vòng tay, mở màn, xoay lấy cốc nước bàn cho cô uống, đợi Trình Ninh uống mấy ngụm đặt xuống, mới hỏi cô: “Em chỗ nào thoải mái?”