Buổi tối Lương Niệm liền hỏi sức khỏe Tiêu Lan như thế nào, hơn chút nào .
Cô gọt táo nũng : “Mẹ, chuyện thể giải quyết sớm hơn chút ? Con thấy bà ngoại và dì cả gấp đến nỗi tóc bạc nhiều, chuyện giải quyết , bà ngoại và dì cả thể trải qua cuộc sống hơn, cũng cần lo lắng chuyện nữa”
Tiêu Lan tiếp lời của cô mà bất ngờ : “Niệm Niệm, con nghĩ sửa họ về họ Ngô , về Ngô gia?”
“Lách cách” một tiếng, quả táo trong tay Lương Niệm trực tiếp rơi trong bát, may mà đứt tay.
Cô hoang mang lúng túng Tiêu Lan, đó rơi nước mắt : “Mẹ, như là ý gì? Mẹ cần con ? Mẹ đuổi con ?”
Cô trong lòng cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
Sự hoảng sợ vẫn luôn cô áp c.h.ế.t ở đáy lòng, từ nhiều năm khi cô từ bà ngoại vốn dĩ con ruột của bố thì vẫn luôn kìm nén, kìm nén đến nỗi nhiều lúc cô thở nổi.
Bà ngoại thể khiến bố chán ghét cô.
Bà ngoại mà yêu thương nhất mãi mãi là cô con gái ruột lưu ở Bắc Thành.
Trình gia cường thế, cô Trình cường thế, Tiêu gia , tinh thần và sức khỏe của cô đều , thể đưa Trình Ninh , cho nên mới nuôi cô ký thác, chuyện cũng là bà ngoại và dì cả cũng chính là ruột của cô khuyên mãi mới đồng ý, cũng chính là bà ngoại và dì cả khuyên mãi mới chịu nhận Trình Ninh, đối với bên ngoài luôn cô mới chính là con gái ruột.
Bà ngoại , cái đối với cháu mà bao nhiêu quan trọng cháu ?
Con gái ruột của Tiêu Lan và Lương Ngộ Nông chính là ngộ , cô ở trường học mới khác dán poster bạo lực, bắt nạt, mới thể là con gái của Đại đội trưởng Lương ngưỡng mộ giao hữu, cô mới thể đoàn văn công, mới thể gả cho những sĩ quan trẻ tuổi hùng đầy triển vọng đó, nếu đừng trúng cô , cũng thể vượt qua đánh giá chính trị.
Càng thậm chí là cô giống chị họ của nhà dì cả, theo bọn họ đến một nông trại xa xôi, ở chuồng bò, ăn rau dại, mỗi ngày đều dọn chuồng lợn và ruộng...Cô nghĩ đến đây liền sợ đến run rẩy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-567.html.]
Cho nên, cô ở bên cạnh Tiêu Lan Lương Ngộ Nông thật , mà bà ngoại và dì cả cũng là nhất của cô mãi mãi là hậu thuẫn cho cô.
mà cô vẫn sợ hãi, sợ hãi đến nỗi , cho nên cô mới nỗ lực như , cũng tìm một đối tượng như .
Lương Niệm thành tiếng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiêu Lan dơ tay vỗ vỗ cô , dịu dàng : "Niệm Niệm lúc nào con ?”
Lương Niệm giật .
Cô hoang mang Tiêu Lan.
Tiêu Lan liền thêm: “Lúc nào con con ruột của bố .”
"Mẹ!”
Lương Niệm dơ tay bắt lấy tay Tiêu Lan : “Mẹ, con, con lừa bố và , con sợ, ...”
Tiêu Lan giữ c.h.ặ.t t.a.y cô vỗ vỗ cô : "Là sơ suất.
Những năm đầu sức khỏe của cô kém, tinh thần minh mẫn lúc lúc , bà nuôi đứa trẻ giống như bà tự bà một .
Lúc mới bắt đầu bà vốn dĩ nuôi cô.
thời gian lúc mới về Nam Kinh tinh thần bà hoảng hốt nhiều lúc xem cô thành Ninh Ninh.
Sau đó bà gả cho Lương Ngộ Nông, chị cả của bà lóc cầu xin bà, của bà cũng Tiêu gia và Ngô gia gia cảnh , để đứa trẻ Ngô gia sẽ tiền đồ gì, cầu xin bà niệm tình lúc bà yếu đuối nhất đứa trẻ cho bà thêm chút an ủi mà nuôi dưỡng nó.