“Bố ruột con cũng chỉ hai đứa con gái là con và chị cả con, con về Ngô gia chính là đại tiểu thư Ngô gia, thậm chí ông cố nội và bác cả con ở nước ngoài lẽ thể liên lạc với bọn họ, con nước ngoài du học đều khả năng. mà nếu như con lựa chọn cắt đứt với bọn họ, những thú đó đều .”
“Con cẩn thận suy nghĩ .”
“Hiện tại cũng cần quyết định, ngày mai con về sống ở trong đoàn suy nghĩ cẩn thận. Những ngày cũng tranh thủ nghỉ ngơi thấy những chuyện lộn xộn nữa.”
Một lúc : “Đừng với và bố con nhanh chóng giúp đỡ gia đình bà ngoại và bố ruột con lấy tài sản nhà cửa, tránh cho lo lắng về những điều vô nghĩa , liền đau đầu, chuyện sẽ kết thúc , bọn họ ăn mặc thể cho bọn họ chút đồ ăn chút áo mặc, thậm chí công việc chúng cũng thể nghĩ cách tìm cho họ công việc lao động cơ bản, nhưng Niệm Niệm, bọn họ nhà cửa tải sản thậm chí tương lai còn phát triển hơn nữa, và bố con tuyệt đối sẽ nhúng tay giúp đỡ cái gì”
Vân Mộng Hạ Vũ
Đợi khi bọn họ là Hàn Đông Nguyên và Ninh Ninh lấy căn nhà của họ sợ rằng chỉ cãi ầm trời còn thể trực tiếp cửa lăn lộn đuổi cũng .
Không bằng một d.a.o cắt đứt rõ ràng.
Lương Niệm sửng sốt.
Cô vẫn còn hoang mang và sợ hãi.
Cô vươn tay tóm lấy Tiêu Lan, nhưng quá nhiều thông tin đến cùng một lúc khiến cô choáng váng.
Tiêu Lan xong, vỗ vỗ cô , bảo cô nghỉ ngơi thật , ngày mai đến tập đoàn để bình tĩnh suy nghĩ .
Ngày hôm , Tiêu Lan thức dậy, thấy Lương Niệm đang ở bàn ăn, đôi mắt sưng đỏ vẻ mặt hốc hác.
Vừa thấy Tiêu Lan , cô hoảng sợ dậy gọi “Mẹ”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-569.html.]
so với nỗi hoảng sợ ngày hôm qua, nỗi hoảng sợ ngày hôm nay dường như mục đích nhiều hơn.
Tiêu Lan vẫn dịu dàng với cô .
Trên bàn bữa sáng do Lương Ngộ Nông nấu, Tiêu Lan : “Con ăn , rửa mặt lát chuyện .”
Tiêu Lan rửa mặt, ngang qua phòng bếp, thấy Lương Ngộ Nông còn đang nấu bữa sáng.
Bà mỉm với ông , vài câu rửa mặt sạch sẽ, đó giúp Lương Ngộ Nông bày bánh, trứng, cháo, các thứ lên bàn.
Lương Niệm ngơ ngác cầm chiếc thìa, thấy Tiêu Lan , liền nhanh chóng dậy, tiến lên bê giúp.
Tiêu Lan đặt đồ xuống.
Lương Niệm ăn mấy miếng cháo, cuối cùng nhịn : “Mẹ, thể như ? Con hứa với , con sẽ ngoan, sẽ hiếu thảo với bố .”
“Không thể.”
Giọng điệu của Tiêu Lan nhẹ nhàng nhưng trong lời hề do dự.
Bà : “Niệm Niệm, mấy năm nay con công khai và ngấm ngầm giúp đỡ nhà họ Tiêu và bên nhà ruột của con. Chúng bao giờ điều gì, bởi vì đó là những chuyện nhỏ, mâu thuẫn lớn. đó, nhà họ Tiêu và nhà họ Ngô tài sản bất động sản thể thẳng là và bố con sẽ giúp họ, và cũng con thêm một lời cầu xin nào để giúp họ. Nếu còn thấy, tình cảm con chúng sẽ chỉ trở nên hơn thôi. Cuối cùng e là sẽ trở thành kẻ thù với .”
“Mẹ từng với con, ban đầu nuôi con, là vì và bà ngoại con cầu xin nuôi con. Những năm qua cũng nợ con bất cứ điều gì, và cũng yêu cầu con trả ơn gì cả, chỉ yên tĩnh, nếu con vẫn duy trì mối quan hệ con thì hãy tập đoàn im lặng việc, can thiệp chuyện của gia đình con và gia đình chúng . Đây là điều nhất cho con.”