Đầu tiên bà chuyện về nhà họ Tiêu, cùng mới chuyện về bà Phương, chậm rãi : “Thím Phương từng chạy nạn đến Quảng Thành, mười tuổi thím đến nhà họ Tiêu hầu, từ nhỏ chăm sóc cho bà ngoại của con. Sau , thím kết hôn với một cũng là công nhân lâu năm của nhà họ Tiêu của chúng . Sau đó xảy loạn lạc, lúc đó ông cố ngoại của con đến Nam Dương để ăn. Ông ngoại của con ở Bắc Thành học, cả nhà thím Phương bảo vệ bà ngoại và cả hai tuổi của con chạy nạn, đưa họ về quê để tránh loạn lạc, nhưng đường họ gặp bọn cướp”.
“Chồng và con của thím Phương mất do bảo vệ bà ngoại và cả của con an . Lúc đó bà ngoại của con vẫn đang mang thai nên họ vẫn trốn ở quê cho đến hơn một năm khi tin thành phố định , đó đưa bà ngoại, cả và dì cả một tuổi của con trở về thành phố. Cả nhà thím Phương ơn với bà ngoại và cả nhà chúng , vì lúc tính tình thím kỳ lạ, cũng sẽ so đo với thím ”
Trình Ninh ngờ nhiều khúc mắc như , chắc đó cũng là nguyên nhân bà cụ Tiêu đối xử khác với bà Phương.
Vốn dĩ Trình Ninh chỉ hỏi bà Phương xem bà chỗ nào kỳ lạ , nhưng khi nhiều như , cô vài thắc mắc, dù cô nhiều thời gian nên từ từ hỏi, lẽ thể nhiều thông tin ngờ đến thì .
Cô suy nghĩ một lúc hỏi: “Mẹ, con thấy bà cụ Tiêu quan tâm đến Lương Niệm nhất. Khi bà và bà Phương con, đều vẻ như mày vẫn còn sống, mày c.h.ế.t . Trước con cũng thấy kỳ , bởi vì Lương Niệm đều là do hai nuôi, cho nên bà và bà Phương lo lắng cho tiền đồ của chị là chuyện đương nhiên, dù bọn họ đều ích kỷ, nếu như Lương Niệm , bọn họ cũng thể hưởng lợi, nhưng bây giờ nghĩ , cảm thấy chút kỳ lạ.”
“Năm đó nhà họ Tiêu chỉ Lương Niệm là trẻ con, cả và mợ cả cũng bé gái . Theo lý mà , nếu để nuôi một đứa nên nuôi con của cả ? Ngoài , bà cụ Tiêu và bà Phương ghét con gì, dáng vẻ họ hận con c.h.ế.t .”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Mẹ , chẳng lẽ khi lấy bố con bà cụ Tiêu phản đối ? Ở xa quá bà kiểm soát cho nên mới hận con. Bố con mất, bà đưa về Quảng Thành luôn?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-574.html.]
Trình Ninh bình tĩnh nhưng mỗi câu , vẻ mặt Tiêu Lan đổi.
Đặc biệt là câu “Bà và bà Phương con vẻ như mày vẫn còn sống, mày c.h.ế.t ?” Sắc mặt đột nhiên đổi, đôi bàn tay trắng nõn thanh tú đang nắm cạnh bàn đang run lên vì dùng sức.
Bà : “Khi họ gặp con, hận con c.h.ế.t ?”
"Dạ.”
Trình Ninh cẩn thận nhớ giọng điệu và biểu cảm của bà cụ Tiêu và bà Phương khi gặp ở kiếp , như thể cô cuốn ký ức : “Họ thật sự ghét con, con là con của là cản trở tiền đồ của Lương Niệm, dường như vốn dĩ họ ghét con, ghét từ tận đáy lòng... “
“Hơn nữa, mỗi gặp họ xong cảm xúc của con đều . Nếu lúc đó con một cuộc sống định, ý chí vững vàng thì ít ảnh hưởng hơn, giận hai ngày cũng , nhưng lúc đó con gặp khó khăn thì sẽ chỗ bế tắc và sẽ tin những gì họ . Con còn bệnh, mỗi gặp họ xong con sẽ ốm nặng, tinh thần hoảng hốt.”
“Có một khi gặp bà cụ Tiêu và bà Phương. Đó là nhiều năm , bà với con rằng mày nhận và bố dượng của mày ? Mày và bố dượng mày đang nghĩ gì ? Lương Hằng Châu thích mày, cả nhà họ mày cưới Lương Hằng Châu, để con trai và con gái của họ đều với họ, họ sẽ cho phép mày yêu với Hàn Đông Nguyên, bởi vì nếu mày yêu với Hàn Đông Nguyên thì mày sẽ Bắc Thành ... Lần đó khi gặp họ con bệnh nặng, con còn mơ thấy suýt nữa chết.”