Hàn Đông Nguyên mở xưởng, Liêu Thịnh một mực bận rộn theo, mỗi môn học đều học qua loa đủ qua.
Trong lòng Mã Đình Đình lo lắng.
Bọn họ sắp nghiệp, nhiều định xong chỗ việc.
Gia đình của Mã Đình Đình tìm cho cô một chỗ việc ở Bắc Thành.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô học ở đại học sư phạm, lúc kỳ thi tuyển sinh đại học khôi phục, trải qua mười năm quá khứ, trường học đang thiếu giáo viên, chỗ việc khá dễ tìm.
Cô tìm Liêu Thịnh bàn bạc.
Liêu Thịnh với cô ở Quảng Thành, thậm chí thể đến thành phố Thâm.
Bởi vì vốn dĩ ý định tìm việc.
Anh : “Đông Nguyên mở xưởng, nhất định sẽ giúp ”
Khóe mắt Mã Đình Đình lập tức đỏ lên.
Cô cũng theo Trình Ninh, Hàn Đông Nguyên cùng thành lập xưởng, cùng tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, bao nhiêu năm qua mối quan hệ sâu sắc với , nhưng Liêu Thịnh với cô cũng bàn bạc với cô quyết định một vấn đề lớn như , cô vẫn thể những uất ức của .
Hơn nữa theo Hàn Đông Nguyên, tức là từ bỏ việc định... Điều sẽ khiến cho hoang mang.
Cô : “Em thì ? Liêu Thịnh, em là gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-600.html.]
Cô nước mắt tuôn rơi, : “Anh theo xưởng trưởng mở xưởng, đến vùng đất hoang vu , em thì ? Nếu em trở về Bắc Thành, chúng sẽ ? Khi nghĩ về tương lai, bao giờ nghĩ đến cảm xúc của em ?”
Liêu Thịnh im lặng một lúc.
Anh lúc , từng về nông thôn, từng bôn ba cùng Hàn Đông Nguyên thành lập xưởng ở nơi xa xăm, từng thi tuyển sinh đại học, trải qua những năm tháng sinh viên, mặc dù lúc Liêu Thịnh trông như ăn to lớn, cà lơ phất phơ, chuyện gì cũng chú tâm, nhưng thực tế còn là Liêu Thịnh khi về nông thôn.
Anh im lặng một lúc, mới : “Đình Đình, những chuyện thường ngày đều nhường cho em, cho em quyết định, những chuyện quan tâm, nhưng con đường của như thế nào, chuyện khẳng định sẽ tự quyết định, tuyệt đối sẽ thể nào trở về Bắc Thành”
“Em hỏi nghĩ đến cảm xúc của em... Anh đương nhiên là suy nghĩ đến, vì tôn trọng chọn lựa của em. Anh , cũng thể dỗ dành em trong một việc lớn như , em tự suy nghĩ rõ ràng, tự quyết định xem em sống với trong cuộc sống thể định và sóng gió trong tương lai, trở Bắc Thành để sống một cuộc sống định thuận buồm xuôi gió, đây là quyết định của em mới .”
“Giống như khi theo Đông Nguyên mở xưởng, đây cũng là quyết định của . Anh nghĩ đây là cuộc sống , liên quan đến Đông Nguyên, cuộc sống tương lai , quyết định của là đúng, nếu , cũng là quyết định của , chắc chắn sẽ hề oán trách về Đông Nguyên, cảm thấy lừa .”
Mã Đình Đình thấy liền sững sờ một lúc, ngay đó liền phản ứng giận dữ mắng to, : “Liêu Thịnh, ý của là gì? Ý là dù cũng ở , em thích ở , cho dù em ở , cũng là do em mặt dày theo , tương lai cũng thể oán trách đúng ?”
Cô mắng đến tức giận, nhặt đế lót bàn ném mặt Liêu Thịnh, cầm túi xách lên xoay ngoài.
Liêu Thịnh chụp lấy để lót, sờ sờ chỗ ném trúng, thở dài.
Lời thật lòng thật sự thể một cách tùy tiện.
Mã Đình Đình ngoài chạy tới với Trình Ninh, đem lời nguyên gốc của Liêu Thịnh : “Cậu xem con rốt cuộc trái tim , cho ở , nhưng trực tiếp với những lời như , khiến cảm thấy bao giờ đặt trong lòng”
Trình Ninh vỗ cô, nhẹ giọng : “Thật là vì . Nếu là một đàn ông ích kỷ, sẽ vài lời ngọt ngào để dỗ dành , khiến dốc hết lòng cho , nhưng cũng rằng từ bỏ bài tập nghiệp, từ bỏ việc trở về Bắc Thành, trong mắt nhiều , là từ bỏ một tương lai định và , nếu chỉ dỗ dành ở bên cạnh mới là ích kỷ.”
“Cậu suy nghĩ xem, thường ngày đối xử với như thế nào, vẫn còn kết hôn, tiền kiếm đều giao cho , cho nên nếu trở về Bắc Thành, sẽ ngăn cản , sợ lỡ tương lai của , khiến hối hận , sinh oán hận... Trở về Bắc Thành là ở , đây thật sự là chuyện lớn, chúng ai thể khuyên , thật sự tự cân nhắc, tự hỏi trái tim của quyết định”
Trình Ninh quá nhiều.