Lương Niệm bàng hoàng mà trở về nhà họ Lương.
Tiêu Lan cũng sốc khi thấy vết tát mặt cô
Suy cho cùng cô cũng là đứa trẻ do chính tay bà nuôi lớn.
Chỉ là tình cảm của bà dành cho cô lẽ sẽ đổi nếu cô chỉ là một đứa con nuôi thuần túy, nhưng trong đó quá nhiều sự âm mưu và tính toán, vì lợi ích của bọn họ, mà phận của bà và con gái bà đều trong lòng bàn tay của bọn họ để bọn họ mặc tình mà vo tròn nặn dẹp, ngoài còn vì tiền đồ của con bọn họ, mà hận thể cho con của bà c.h.ế.t .
Vào lúc bà đối với Lương Niệm, vẫn còn thể sinh bao nhiêu tình cảm yêu thương và dịu dàng như thế nữa đây?
"Cái tát mặt là ?” Lương Ngộ Nông với vẻ mặt trịnh trọng, liền hỏi.
"Dì cả….”
Vẻ mặt của Lương Niệm đang tràn đầy vẻ chán nản, hơn nữa còn hồn bay phách lạc mà .
Sau đó nước mắt liền rơi xuống, kiếp tiếp cô ngẩng đầu về phía Tiêu Lan, mà : "Mẹ, con nên gì ạ? Mẹ, cho con , con nên gì ạ? Mẹ, cần con nữa ? Mẹ chính tay nuôi con từ nhỏ tới lớn, những chuyện đó, con cái gì cũng , con khi đó vẫn còn là một đứa trẻ sơ sinh, và con chính nuôi dưỡng mà!”
Khi Tiêu Lan thấy Lương Niệm , thì cảm xúc vốn phức tạp và kinh ngạc của bà liền đột nhiên bình tĩnh .
Bà xuống, mà hỏi Lương Niệm, : "Niệm Niệm, con hy vọng sẽ thế nào đây hả? Con cũng hết tất cả chuyện mà, con hy vọng sẽ thế nào đây hả? Hãy suy nghĩ kỹ, từ từ ”
Giọng của bà vẫn luôn lạnh lùng và nhẹ nhàng.
Điều khiến Lương Niệm ảo tưởng rằng, cô vẫn là yêu thương nhiều nhất, và cô còn nghĩ nếu cô yêu cầu bất cứ điều gì thì đều sẽ thỏa mãn và chiều chuộng.
Cô : "Mẹ ơi, chúng thực sự thể trở như đây ạ? Tất cả những chuyện xa đều nguyên do của nó, và những chuyện đó đều do bà mụ Phương , ngay cả bà ngoại, bà cũng bà mụ Phương dùng thuốc cho ảnh hưởng mất ...... Mẹ ơi, những chuyện tất cả đều liên quan gì đến con và dì cả, chúng thực sự thể trở như đây ạ?”
"Trở đây ?”
Tiêu Lan hỏi cô : "Làm thể trở như đây? Con như thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-606.html.]
Lương Niệm liền sửng sốt, cô Tiểu Lan như thế nào?
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô liền cắn môi.
Tiêu Lan thấy cô đang ngập ngừng nhưng nên lời, thì liền lên tiếng cô , và : “Con hy vọng thể giống như đây, luôn chăm sóc nhà họ Tiêu và chăm sóc ruột của con như một nhà, nếu họ ăn, thì sẽ tặng đồ cho họ ăn, nếu họ uống, thì sẽ đưa đồ cho họ uống, và bọn họ ở chỗ nào, thì sẽ cho bọn họ ở chỗ đó, cần công việc, thì sẽ sắp xếp công việc cho bọn họ?
“Bây giờ thì những thứ cần thiết nữa , và hiện tại bọn họ chúng tìm chính phủ, tìm những năm đó lấy đồ của họ nhà cửa thứ, và tài sản năm đó họ lấy đều trả cho bọn họ, đúng ?”
Lương Niệm đúng là nghĩ như .
Cô đang cảm thấy nếu như thì đối với đều là chuyện ?
Tài sản của nhà họ Ngô và nhà họ Tiêu trả , thì đối với đều là chuyện ?
Cô chợt nghĩ đến việc của Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh , bọn họ cướp nhà của nhà họ Ngô, và nhà họ Tiêu, hiện tại nhà họ Ngô và nhà họ Tiêu đều , nhưng nhà họ Lương thì , và Trình Ninh cũng . ... Không, cố sẽ tự khiến cho chuyện dừng , cô thể cứ để như .
Mẹ cô rõ ràng yêu cô nhất, vì cô mà bỏ Trình Ninh suốt hai mươi năm, cho nên thể vì Trình Ninh mà quan tâm cô .
"Mẹ”
Cô : "Như ? Chuyện cũ trong quá khứ là chuyện cũ của nhiều năm , việc tạo lòng quan trọng bằng việc nuôi dưỡng lòng , chúng thể quên những chuyện cũ đó, nhưng chúng vẫn thể sống như đây mà.”
"Không !”
Tiêu Lan đột nhiên trở nên lạnh lùng, ngoài còn dùng ánh mắt sắc bén để ngắt lời cô .
"Mẹ!”
Lương Niệm ngỡ ngàng chút kinh hoàng khiếp sợ mà về phía của Tiêu Lan.
Không hiểu vì bà đột nhiên đổi sắc mặt.