Mặc dù để một  thời gian nhưng vẫn còn   nóng, toả  mùi thơm nồng khiến    kháng cự .
Hoá   đó thứ cô để trong giỏ, là món .
“Ở  ?"
Hàn Đông Nguyên hỏi.
“Buổi sáng đến nhà thím ba Chu mượn bếp của nhà thím  nấu"
Trình Ninh : “Em  từng dùng kiểu bếp , ngại nhóm lửa phiền phức nên đến nhà thím ba Chu nấu, dù  cũng chỉ nấu một bát mì"
“Ăn , tiếc là   nguội chút, nếu  thì vẫn còn  thể ngon hơn chút nữa".  câu      chút cảm xúc trong đó.
Hàn Đông Nguyên giật giật cái tay.
Anh cảm thấy chắc  nên bảo cô cách xa   một chút.
 mì    ngon quá  ?
Đã bao lâu    ăn bát mì phong phú như ?
Hôm nay trời lạnh, sáng sớm mà  thể ăn bát mì như , sức hấp dẫn quả thực quá lớn.
Với ,  ở đây sống khổ cực là do ai ban tặng?
Không  chỉ ăn bát mì thôi ?
Cuối cùng  đầu hàng, duỗi tay cầm đôi đũa  kéo cái bát  gần một chút, cúi đầu bắt đầu ăn.
“Anh ăn chậm một chút."
Cô dịu dàng .
Đối với , chỉ cần   lên tiếng  chuyện,   cúi đầu yên lặng ăn cơm một  như ... tựa như  trôi qua mười mấy năm.
Đây sẽ luôn là điều khiến cô cảm thấy vô cùng chua xót,  đó cô sẽ mềm lòng.
Hàn Đông Nguyên ngẩng đầu liếc mắt  cô một cái, chạm  ánh mắt dịu dàng như nước thu của cô giống như  cái gì nhéo mạnh một cái.
Anh lập tức siết chặt cái tay cầm đũa, ánh mắt bỗng nhiên rũ xuống.
Mẹ.
Anh thấp giọng mắng một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-75.html.]
Như  ai  thể chịu ?
Không  chuyện gì lớn lên gây tai hoạ cho   như  ?
Cho dù  đợi thấy cô, nhưng Hàn Đông Nguyên cũng  phủ nhận cô nhóc   gương mặt gây tai hoạ.
, từ nhỏ đến lớn  gây bao nhiêu chuyện cho ?!
Quả thực phiền c.h.ế.t !
Trong lòng  tức giận, tốc độ ăn mì cũng chậm , cuối cùng cũng ăn xong. Người đối diện đưa tay qua như  thu dọn bát đũa nhưng  đẩy tay cô , uể oải : “Trời lạnh, để lát   rửa"
Trình Ninh: ...
Vốn dĩ cô cũng  định  rửa hộ  .
Hôm nay trời lạnh, cô định đối xử với   một chút nhưng cũng  định đối xử  với  như  : “Em   rửa giúp , em để sang bên cạnh, lát nữa em tìm   chuyện, ở đây vướng víu.”
Đỡ  để lên bàn sưởi một đống bừa bộn vướng víu.
Cô  xong  duỗi tay lấy bát đũa  ăn còn dư  đến cái bàn dựa ở  cửa.
Lần    ngăn cản cô nữa, chậm rãi  cô để xong     xuống  bàn sưởi, hỏi: “Cô tìm  còn  chuyện khác?"
Không  chuyện khác thì em đặc biệt đưa mì đến cho  ăn?
Trình Ninh cảm thấy cô   đối diện  mười mấy năm, nhưng  nhiều lúc vẫn  thể nào hiểu  mạch suy nghĩ của .
Mạch não  chuyện.
Giống như mỗi câu đều khiến cho   sặc .
Cô : “Ừm, em qua đây  hỏi  bên phía nhà máy sản xuất  gì cần giúp đỡ "
Hôm nay trái   sôi nổi, ai ai cũng đều  tới giúp.
Anh  cô, chế giễu : “Làm ,  chịu nổi cuộc sống trong đại đội? Không  sống c.h.ế.t nhất quyết  xuống nông thôn ? Cái  cũng  chịu nổi?"
Anh  nhận  thư của bà và bố ,  cô vì áy náy với  nên mới kiên trì  xuống nông thôn.
Đều là vì , cho nên xin  nhất định  chăm sóc cô cho .
Trình Ninh trừng , là ai vì  chịu nổi cuộc sống trong đại đội mới qua tìm  hả?
Tính cách chó như , thảo nào kiếp  độc  một  Quả thực  thêm tiền cũng  bù  , thiếu hụt tính cách!
Vân Mộng Hạ Vũ
Trình Ninh trừng mắt với .