Triệu Đông Hà lộ nụ hiền từ đó vẫy tay với Phóng Phóng: "Phóng Phóng, còn nhớ rõ chú ? Chú là chú hai của con đây."
Phóng Phóng qua sinh nhật một tuổi lâu, đây là giai đoạn thể hiểu nhiều từ, Triệu Đông Hà xong còn lắc đầu.
"Đứa nhỏ thật thông minh, nó còn lắc đầu kìa."
"Còn , đừng thấy nó còn nhỏ, hỏi nó cái gì nó đều hiểu, bây giờ thể bắt đầu một ít ."
Trương Xảo Nhi vuốt đầu nhỏ của Phóng Phóng, chỉ Triệu Đông Hà : "Phóng Phóng, gọi chú hai nào." "Chú."
Phóng Phóng gọi theo hai chữ "Tô Tô", Triệu Đông Hà vui mừng ôm lấy Phóng Phóng đặt lên đùi.
Anh đến vội vàng cũng mang theo gì để ăn, lúc tìm viên kẹo từ trong túi cũng tìm thấy, cảm thấy chút hối hận, đáng lẽ đường nên mua một ít đồ ăn mang đến cho cháu trai và cháu gái.
Anh đang hỏi tình hình của ở Tỉnh thành như thế nào, nhưng Trương Xảo Nhi hỏi tình hình của ở nhà , chủ yếu là hỏi về Thạch Đầu.
"Con nên mang Thạch Đầu cùng tới đây, Ba của con là chu đáo, thể chăm sóc cho trẻ con ."
Chỉ sợ giống như nuôi chó nuôi mèo, chỉ cần cho ăn no là , đối với việc đông lạnh, bây giờ là tháng sáu, qua mùa hè , đông lạnh cũng điều kiện thời tiết phù hợp để đông lạnh.
"Không việc gì , con đến đây là để học, là du sơn ngoạn thủy, chờ đến khi con thi xong hẵng chuyện ."
Nếu thi đậu, sợ gì ngày Thạch đầu thể thành phố?
"Ai da, chỉ sợ Thạch Đầu sẽ buồn."
Triệu Đông Hà nghĩ đến việc bản xác thật hét mặt Thạch Đầu, nhưng trẻ con ở nông thôn, la hét một hai tiếng là gì, cũng từng với Thạch Đầu rằng Ba chuẩn sắp thi đại học, nếu mà thi đậu, ông nội thể sống một cuộc sống hơn, nhưng nếu thi đậu, ông nội chỉ thể ở nông thôn trồng trọt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-lam-me-ke-nuoi-hai-con-nho/chuong-213.html.]
"Có khi thi đậu sẽ giống như Bác hai và bác gái, mang theo Hắc Đản thành phố ?"
Cậu bé hâm mộ nhất chính là Hắc Đản, trong thành phố nhiều đồ ăn ngon, so với đồ ăn trong thôn ngon hơn nhiều, Hắc Đản bọn họ trong thành chính là sống một cuộc sống thần tiên.
"Con đói bụng , lấy đồ ăn cho con ăn nha, lương bì (mì lạnh) là do chính chị dâu con ."
Đã tới mùa hè, Giai Tuệ mân mê lương bì (mì lạnh), rạp chiếu phim bán chạy, bây giờ mỗi ngày thể thu 25 đến 26 đồng.
Trong tay tiền, trong lòng hoảng sợ, lo lo mất, Trương Xảo Nhi cũng giống như đây mất một xu cũng sẽ đau lòng, gần đây đồ ăn trong nhà cũng cải thiện nhiều, một tuần thể thịt kho tàu ăn một , đương nhiên, bởi vì dịch nên trong nhà canh gà uống, ai thể nghĩ đến một ngày trong nhà vì uống canh gà nhiều quá mà phát sợ uống.
Sau khi ăn một bát lương bì (mì lạnh) bụng, sự mệt mỏi phong trần trong lúc đường cũng giảm bớt hơn một nữa.
"Lần con thấy Mỹ Hương trong thư, rằng trong nhà đang buôn bán, là bán gì a?"
"À, chính là tự đồ ăn gửi rạp chiếu phim để bán."
Nói tới đây, Trương Xảo Nhi bắt đầu.
"Mẹ cho con , việc buôn bán thật sự là kiếm nhiều tiền, hiện tại mỗi ngày đều ở nhà chờ thu tiền."
Buổi sáng mỗi ngày bà dậy lúc mấy giờ để chuẩn , chuẩn những cái gì, lúc mấy giờ thì rạp chiếu phim đến lấy đồ, một ngày kiếm bao nhiêu tiền, bà kể cho con trai từ đầu tới cuối, tuy rằng nhiều lời thể diễn tả hết, dài dòng ngắn gọn xúc tích nhưng cơ bản Triệu Đông Hà vẫn là hiểu, ngạc nhiên với thu , đó chính là bằng một tháng tiền công của khác.
"Cái ... đây là do ai nghĩ ?"
Nó thật là vượt quá sự hiểu của Triệu Đông Hà.
"Là do trai và chị dâu của con, cho nên mới con cố gắng học hành, thi đại học, con xem trai và chị dâu của con kìa, lên học đại học thì đầu óc thật bao."
Trên thực tế, công việc buôn bán ngay từ đầu là ý tưởng do Giai Tuệ đề xuất, Triệu Đông Thanh ủng hộ nên đó mới với trong nhà, cho nên Trương Xảo Nhi cũng chính xác rốt cuộc ai mới là khởi xướng, chỉ đó do con trai và con dâu cùng chủ ý, nhưng tay nghề thật sự là của con dâu, cho nên bây giờ Trương Xảo Nhi đối với con dâu càng thêm yêu thích, con dâu còn thể kiếm tiền, ai thể yêu thích cho .