Triệu Mỹ Hương mới chuyện còn hùng hổ, cô chuyện với liền đỏ mặt.
"Con vội, con cảm thấy ở nhà ."
"Hừ, con gái lớn thì , ở ở tới sẽ thành thù với mất, như thật đáng hổ, nếu qua hai năm ai đến tìm con, thì cũng đừng oán trách ."
"Mẹ, như thì oan uổng cho con , con trách lúc nào? Nếu đồng ý giữ con , thì con cả đời sẽ lấy chồng."
Nhà bọn họ vẫn đủ , ba cho tới bây giờ đều trọng nam khinh nữ, điều kiện gia đình cũng , ít nhất cho tới bây giờ cũng từng bỏ đói.
Đổng Giai Tuệ ôm Anh Bảo phòng, Triệu Đông Lâm đang bàn sách tài liệu.
"Ngủ ?"
"Ừ."
Triệu Đông Lâm dậy đón lấy Anh Bảo, ai ngờ động Anh Bảo liền "hừ hừ" hai tiếng, còn ôm thật chặt Đổng Giai Tuệ chịu buông .
Triệu Đông Lâm lúng túng quơ tay, Đổng Giai Tuệ : "Không , em ôm là , xếp chăn một chút, chờ con bé ngủ say em sẽ đặt con bé xuống."
Buổi sáng khi giặt ga trải giường, Đổng Giai Tuệ đổi một cái mới, hoa văn xanh lam kiểu cũ.
Triệu Đông Lâm đáp một tiếng, sắp xếp ga giường, xong .
Đổng Giai Tuệ vỗ lưng Anh Bảo, cúi đầu cô bé ngủ thật say, lúc mới khom đặt cô bé lên giường, khi đặt cô bé xuống rời luôn, mà tiếp tục vỗ lưng Anh Bảo, chờ cô bé ngủ yên mới đắp chăn lên.
Triệu Đông Lâm một loạt động tác của Đổng Giai Tuệ, sự kiên nhẫn của cô đối với Anh Bảo chút nào là giả vờ, điều cho trong lòng vô cùng cảm kích và tôn trọng.
"Anh đang việc ?"
"Buổi chiều mấy giờ đến ủy ban thôn?"
"Hai giờ."
"Vậy buổi trưa nghỉ ngơi ?"
"Không cần, thói quen nghỉ trưa, nếu là em mệt thì ngủ chung với Anh Bảo ."
Đổng Giai Tuệ lắc đầu: "Không , hôm nay em gì , nào cần nghỉ ngơi."
So với cả nhà đồng, cô cùng lắm cũng chỉ là cơm cùng với chăm sóc trẻ con, quá rảnh rỗi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-lam-me-ke-nuoi-hai-con-nho/chuong-80.html.]
"Từ sáng đến giờ em cũng nhàn rỗi, mệt mỏi thì nghỉ ngơi thôi, đều là một nhà, ở lâu dài, cần để ý nhiều như ."
Đổng Giai Tuệ gật đầu, điều Triệu Đông Lâm cô cũng hiểu, nhưng nếu thật sự mệt mỏi cô sẽ nghỉ ngơi, nhưng cô thật sự mệt, xuống sẽ , cần gây nhiều phiền phức như .
"Vậy việc , em ngoài tìm Mỹ Hương chuyện một chút."
Triệu Đông Lâm cô cần ngoài, cô ở trong phòng cũng , nhưng thấy Đổng Giai Tuệ tay cầm thước dây, tức là đo đồ cho Mỹ Hương, nên cũng lên tiếng.
"Chị dâu, chị thật sự cần quần áo cho em , đó là em chỉ thuận miệng tới."
"Không , để chị đo một chút, sợ lúc nào còn đúng ."
Sau khi đo xong cho Triệu Mỹ Hương, cô đo cho Trương Xảo Nhi.
"Bây giờ con vải phù hợp, chờ lên trấn con mua ít vải may cho ."
"Ai da, con xem, thiếu quần áo, cần phí tâm."
"Còn hai tháng nữa là hết năm, ăn tết thì mặc quần áo mới, sẽ cho xem tay nghề của con một chút."
"Tay nghề của con , con ở nhà đẻ cũng nhờ cái mà kiếm tiền."
"Cũng là những quen đến ủng hộ."
Triệu Mỹ Hương vẫn hâm mộ, ở thời đại thể sử dụng tay nghề của để kiếm tiền là chuyện bao, cho dù kiếm nhiều kiếm ít, chung quy như là năng lực ?
"Thật , chị dâu, em thể theo chị học quần áo ?"
Triệu Mỹ Hương lên yêu cầu cũng là thăm dò, cũng sợ chị dâu , cô suy nghĩ, cô cũng tranh cãi chuyện gì với chị dâu, cùng lắm cũng chỉ là học thêm một kỹ năng, đề cập tới chuyện thể bao nhiêu, chỉ cần may là cũng , ngày nào đó cô thật sự kết hôn, nó cũng sẽ ích?
"Được chứ, cũng cần nhiều kỹ năng, thì em thể theo chị học."
Trịnh Nguyệt Phân tiếng vui vẻ ngoài cửa tức giận chịu , lúc Đổng Giai Tuệ mới cửa ngày thứ hai, lôi kéo chồng và em chồng, quần áo cho , còn với bản , thèm cho Thạch Đầu của một cái áo yếm.
"Thật quá quắt, thể chịu nổi cuộc sống như thế "
Trịnh Nguyệt Phân càng nghĩ càng giận, nhịn liền lải nhải với chồng.
"Có chuyện gì nữa?"
Triệu Đông Hà cũng quá hiểu rõ tính cách của vợ , để ý những chuyện nhỏ nhặt đáng kể, cũng chút nhỏ nhen, nếu do đè, để cho vợ dám so đo, thì nhà còn cái dạng gì.