THẬP NIÊN 70 VÁN ĐÃ ĐÓNG THUYỀN NÓI GÌ CŨNG VÔ DỤNG - Chương 13
Cập nhật lúc: 2025-03-08 06:05:17
Lượt xem: 89
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phương Cường chịu bỏ qua nên ông lạnh lùng bảo Phương Cường tự điều tra.
Lúc khi Phương Cường đánh Đường Nữu, hề thấy Đường Nữu đến tìm Kiều Cô ông để đòi công bằng, y giờ đánh mấy thì ồn ào, đúng là gì!
Hơn nữa nếu tìm đánh thì ? Họ chỉ trích căm hận, đánh mạnh hơn, đánh đến chết.
Thay vì bắt đánh thì bằng tự suy ngẫm xem tại đánh, tự lý do ?
Phương Cường còn dám phản bác hai chuyện giống , khác đánh và đánh phụ nữ của khác mà?
“Lần đánh thì hãy hỏi đánh xem khác nhé, mấy Kiều Cô đến nhà công tác tư tưởng, ảo đừng đánh Đường Nữu nữa, với Đường Nữu chút, xem như gió thoảng bên tai mà, ngựa quen đường cũ, thậm chí còn bắt đầu đánh Đại Thu, ai mà dám đánh ?
phụ trách công tác lao động, chứ phụ trách ai đánh . Cậu tức quá thì đến gặp ủy viên công an xã để giúp tìm hung thủ .
Nếu kiểm điểm bản thì chi bằng rèn luyện sức khỏe xương cốt, tranh thủ đánh thì chịu đòn lâu hơn chút.”
Tề Hồng Quân chuyện hề khách sáo.
Phương Cường xong dám mặt dày gì nữa.
Anh chỉ ức h.i.ế.p nhà, dám chọc giận đại đội trưởng.
Tề Hồng Quân vốn tức , nếu để ý phận đại đội trưởng thì mắng .
Đại đội trưởng thèm quan tâm Phương Cường, Phương Cường cũng đến gặp ủy viên công an xã, dân đen đấu với quan chức. Trong mắt , ủy viên công an xã là quan lớn, lợi hại hơn đội trưởng, nếu uỷ viên bắt kẻ đánh mà phát hiện đánh vợ con, bắt cải tạo lao động thì tiêu đời.
Đại khái là sợ đánh, Phương Cường phiền Đường Nữu, cũng ồn ào đòi cưới Tề Ngọc Trân nữa.
Tết Nguyên đán sắp đến, năm thanh niên đến đây tháng mười một, tạm thời phép thăm , đợi phép thăm thì họ cũng khó mà về . Đội sẽ cho nghỉ phép dài, họ cả cả về mất vài ngày nên cũng thôi suy nghĩ.
Hôm nay đội bánh dày, các thành viên thể trực tiếp dùng tiền mua bánh dày, cần phiếu thực phẩm, đến mua , bán hết thì thôi.
Tề Ngọc Trân cùng các em từ sáng sớm đến xem bánh dày, năm sáu đàn ông vây quanh chiếc cối đá lớn, di chuyển thành vòng tròn nhồi bánh, nhồi bánh dùng kỹ năng, nếu sẽ mệt.
Ngửi thấy mùi thơm của gạo, chỉ bọn trẻ mà cả Tề Ngọc Trân cũng thèm.
Cô dẫn em trai và em gái đây, định mua nửa cân mang về để sáu nếm thử là , chứ ăn để no.
Họ chỉ mua nửa cân nhưng vẫn suốt nửa buổi sáng.
Người xem thể thử bánh dày, các em trai em gái đều thử . “Bánh dày bán thế nào?”
Người phía lên tiến hỏi, Tề Ngọc Trân nhận đó là ai, chính là thanh niên Tống.
Cô quen với mùi hương nhẹ nhàng cơ thể .
Ngửi mùi thơm thoang thoảng Thanh niên Tống, cuối cùng cô cũng hiểu tại em gái thích ôm cô, cô mùi thơm, nhưng bản cô cảm giác dễ ngửi là thế nào.
Anh chủ động lên tiếng, cô trả lời giá bánh dày.
Thanh niên Tống hỏi giá xong mua ngay mà lưng cô xem cảnh bánh dày.
Anh đế nên Tề Ngọc Trân ý định ở lâu, cô mua nửa cân bánh dày, định rời , lên phía gọi các em, nhưng bọn nhỏ đều về, ở xem thêm nên cô về .
Cô rời bao lâu, Tống Tầm Chu cũng rời .
Ngay cả những ngày như Tết Nguyên đán, mấy thanh niên vẫn ý định bắt tay nấu bữa ăn giao thừa.
An Lâm chán ngấy đồ ăn nhà Nhị Nha, cô từng ăn đồ ăn ở một khách sạn nhà nước trong thành phố, cảm thấy tiếc tiền và phiếu thực phẩm, hai.
Sau khi loại trừ cơm nhà Nhị Nha và một khách sạn nhà nước ngon mà thể nghỉ tết, An Lâm nảy ý tưởng, đến gặp Viên Tú Thải hai ngày trả tiền để ăn cơm tất niên ở nhà bà .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-van-da-dong-thuyen-noi-gi-cung-vo-dung/chuong-13.html.]
Cô tìm Tề Ngọc Trân cũng vô ích, cô hỏi ý kiến ba mới thể đưa quyết định, vì cô trực tiếp bỏ qua Tề Ngọc Trân mà đến gặp của Tề Ngọc Trân.
Viên Tú Thải nghĩ rằng thanh niên thể về nhà dịp Tết nên đành lòng từ chối, rằng sẽ bàn bạc mới cho cô câu trả lời.
Cuối cùng An Lâm cũng Tề Ngọc Trân học cách ứng xử với ở , hóa là cô học từ , nhưng dù cô cũng để tâm, dù thì kết quả thảo luận cũng là đồng ý .
Viên Tú Thải cũng nhờ An Lâm hỏi một thanh niên khác xem họ đến ăn cơm tất niên .
Cần lưu ý là họ tự mang theo lương thực và tiền khi đến đây.
Mỗi thanh niên trả năm xu, bởi vì cơm tất niên thịt, còn lương thực thì chỉ cần mang theo một cân gạo hoặc một cân khoai lang là .
Tổng cộng ba thanh niên chọn đến đây là An Lâm, Tống Tầm Chu và Tiết Quốc Thụ, Canh Tuệ đến vì cô hẹn với Phí Phi Phi đó, đến nhà Phí Phi Phi mà là nhận cơm ở địa điểm hẹn.
Cơm tất niên ở nhà Phí Phi Phi chắc chắn sẽ phong phú hơn ngày thường, Phí Phi Phi cố ý bảo Canh Tuệ mang thêm một hai hộp để múc đồ ăn cho cô .
An Lâm với cô chuyện đến nhà đại đội trưởng ăn tối, cô nhưng vẫn nhờ An Lâm giải thích lý do với Viên Tú Thải.
Viên Tú Thải xong tỏ vẻ hiểu.
Về phần Sầm Vĩ sắp xếp như thế nào thì An Lâm quan tâm.
Bữa tối thêm ba thanh niên, Tề Ngọc Trân cùng các em trai và em gái của cô bắt đầu chuẩn lúc hai giờ chiều, rửa rau, vo gạo, cắt thịt.
Tề Ngọc Trân phụ trách mấy món rau trộn, còn những món nóng nóng khác thì chờ cô về .
Khoảng hơn hai giờ chiều, gần ba giờ thì tới.
Hôm nay cửa khóa, đối phương cũng trực tiếp mà ở cửa.
Tề Ngọc Liên ngoài:
“Chị, là thanh niên Tống, chị ngoài chào một chút .”
Thanh niên Tống tính, bao giờ thấy cãi với ai, nhưng Tề Ngọc Liên gì với .
Cảm thấy thanh niên Tống vẻ thích nghi với cuộc sống của đội sản xuất hơn bất kỳ thanh niên nào khác, nhưng thực tế thì còn khó hòa nhập thế giới của đội sản xuất hơn là thanh niên Canh sống nội tâm.
Hai em trai của Tề Ngọc Trân cũng tương tự, ứng phó thế nào với những như thanh niên Tống.
Tề Ngọc Trân đang cắt tàu hủ ky, xong thể lau tay rời khỏi bếp.
Đi tới cửa, đợi cô hỏi, Tống Tầm Chu thẳng cho cô mục đích đến đây.
Anh đến để giúp đỡ, tiện thể chuẩn một thứ tặng cho nhà họ. Để khách ở cửa là nên, Tề Ngọc Trân dẫn phòng bếp.
Bếp nhà là nơi nấu nướng và ăn uống, tương đối rộng rãi, bình thường khách đến sẽ trong bếp chuyện.
Ba đứa em ở trong bếp chào thanh niên Tống như câm, lời nào, bộ dáng của mấy đứa em thì Tề Ngọc Trân quyết định dẫn thanh niên Tống đến một góc sân để chuyện.
Cô từ chối món quà của thanh niên Tống. Tống Tầm Chu: “Có em ghét ?”
Tề Ngọc Trân đưa một lý do tại cô thể nhận đồ của , thấy thanh niên Tống đang , sợ nghĩ cô tỏ ghét . Cô trực tiếp lắc đầu:
“Em ghét .”
“Vậy thì , thấy em luôn tránh né , cho rằng em ghét , cho nên hôm nay cố ý tới đây để tặng quà và xin . Dù em ghét thì em cũng nhận nhé, sẽ ai .”
Hôm nay quyết tâm tặng những đồ cho cô.
“Anh đưa tiền với lương thực, em thể nhận đồ của nữa. Gia đình em bình thường bao giờ lo cho gì cả, tặng thì tặng cho nhà kế toán .”