Tưởng tượng thì ho là thế, nhưng thực tế chẳng xuống tay thế nào.
Cuối cùng, nàng quyết định mặc kệ lông lá gì nữa, cứ thế bổ con lợn đôi, chẻ một nửa thành hai mảnh, cứ nguyên cả lông lá như mà quẳng trong gùi.
Sau đó, nàng thu dọn bản một phen, lúc mới rời khỏi gian.
Cứ thế loay hoay một hồi, trời ngả về chiều, mặt trời cũng bắt đầu xế bóng.
Nàng liếc mắt về phía vũng nước cách đó xa, lẳng lặng đặt thêm ba con cá trong gian lên chiếc gùi, đoạn mới rảo bước thật nhanh xuống thôn Quang Minh chân núi.
Lúc đến thôn Quang Minh, nàng cũng chẳng hề né tránh ai. Có trông thấy nàng, bèn nhiệt tình tiến lên chào hỏi: “Đây chẳng là nhà Hạ Thu ? Không ngày mai mới đãi tiệc đầy tháng , cớ hôm nay ngươi đến ?”
Sơ Tuyết mỉm , chỉ tay chiếc gùi lưng: “Chẳng là nhà bảo mang ít thịt đến, để mâm cỗ ngày mai thêm phần thịnh soạn đó .”
Mấy là mang thịt đến, hai mắt tức thì sáng rực lên: “Cái gì, mang thịt đến á?”
Sơ Tuyết dĩ nhiên sẽ để họ thấy miếng thịt lợn rừng còn nguyên lông lá , dù thì sản vật núi bây giờ đều là của tập thể. Gà rừng, thỏ rừng thì còn ngầm đồng ý cho là mỗi nhà thể bắt về cải thiện bữa ăn, chứ con lợn rừng to xác thế thì tuyệt đối .
Vì , lúc xếp đồ, nàng đặt một phần tư con lợn rừng còn nguyên lông xuống đáy gùi. Để che mắt thiên hạ, nàng còn cẩn thận lót một tấm vải nhựa đáy, phòng khi m.á.u thừa rỉ , để khác thấy.
Còn bên , nàng đặt ba con gà rừng săn , cùng hai con thỏ rừng và ba con cá trắm cỏ to bự lấy từ trong gian .
Mấy trông thấy mấy con cá ở cùng liền hỏi: “Cá bắt ở thế, con nào con nấy to ghê nhỉ?”
Sơ Tuyết mỉm chỉ tay lên núi: “Ở vũng nước sườn núi ạ.”
Vừa đến vũng nước đó, sắc mặt ai nấy đều biến đổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-vo-linh-ca-tinh-dan-dau-dai-vien-phat-tai-nghich-tap/chuong-1018-gui-thit-nguong-mo.html.]
Cá ở vũng nước đó quả thực nhỏ, nhưng mùa hè năm ngoái, đến đó bắt cá cho vợ ở cữ ăn để thêm sữa, chẳng may trượt chân rơi xuống. Vì bên vũng nước dòng chảy ngầm, đó suýt chút nữa cuốn trong.
Người thì dân làng cùng hợp sức cứu lên bờ, chỉ tiếc là do ngâm nước quá lâu, cuối cùng vẫn cứu sống .
Bởi , hễ cứ nhắc đến vũng nước ở lưng chừng núi, ai nấy đều tái mặt khi thấy.
Sơ Tuyết thấy vẻ mặt của , lúc mới sực nhớ chuyện từng đây, bèn : “Các thím ơi, trời còn sớm nữa, xin phép một bước.”
Nàng khỏi, đám liền xôn xao cả lên: “Muội nhà Hạ Thu gan cũng lớn thật, nơi mà đám đàn ông trong thôn còn kiêng dè, thế mà nàng dám đến?”
“Người chỉ mang đồ đến thôi, chắc là nàng bắt cá. Ngươi là nhà bảo mang đến ?”
“Ngươi cũng lý.”
“Dù nữa, mâm cỗ ngày mai của Khâu gia chắc chắn là chê .”
“Nhà vợ của Thiếu Phong cũng quá chứ, tiệc đầy tháng mà còn mang thêm đồ ăn đến nữa?”
“Ngươi thế chứ, đây chẳng từng . Vả , tiệc đầy tháng mà mang đồ ăn đến, chứng tỏ nhà đẻ của Hạ Thu coi trọng con gái và cháu ngoại. Nói trắng là đang chống lưng cho con gái đấy.”
“Hồi con dâu nhà Thiếu Phong mới gả về, Lão Nhị tức phụ của đại phòng Khâu gia ít chê bai nhà đẻ nghèo. Đấy ngươi xem, con đúng là thể độc mồm độc miệng , từ ngày nhà đẻ phất lên, chẳng vả mặt mụ chan chát đó .”
“Nói gì thì , cũng là do nhà đẻ của con dâu Thiếu Phong thương con gái. Trước đây Thiếu Phong Ma , hồi ở cữ, hơn phân nửa đồ tẩm bổ đều do nhà đẻ gửi sang, chỉ sợ con gái dưỡng , cháu ngoại sữa bú.”
“Nói trắng , vẫn là thằng bé Thiếu Phong phúc khí, một nhà vợ như thế, ngày nào đó còn cất nhắc lên thành phố, ăn lương thực tiêu chuẩn của nhà nước chứ.”
--------------------