Vốn dĩ ngày cưới Phó mẫu ấn định cuối năm, nhưng Nhậm gia cô cô cuối năm phu quân của nàng công việc quá bận rộn, e rằng khó lòng dứt , thêm Nhậm Thiếu Phong đang nóng lòng rước về dinh, nên một hồi bàn bạc quyết định chọn tháng Mười một âm lịch. Còn ngày lành tháng cụ thể thì đợi xem quyết , đến khi chỉ cần gọi điện thoại báo cho là .
Phó phụ và Phó mẫu quả thực thấu hiểu tâm tình của Nhậm gia cô cô, suy cho cùng, cũng bởi vì đủ loại nguyên do mà thể ở bên cạnh chăm sóc cho cháu trai, bây giờ khó khăn lắm mới tìm , đối với chuyện đại sự cả đời như thành , việc nàng cả nhà cùng đến tham dự cũng là lẽ thường tình.
Sau khi chuyện định đoạt xong xuôi, hai gia đình mới cùng rời khỏi tiệm ăn quốc doanh.
Nhậm Giang Phong hết đưa cô cô về nơi ở, hẹn lát nữa sẽ đón Nghiên Uyển để cùng trở về nông trường.
Dọc đường , Nhậm gia cô cô ngừng dặn dò cháu trai: "Giang Phong, đều là của cô cô, khi cha con gặp chuyện may thể kịp thời về, khiến con chịu đựng bao nhiêu khổ cực. Bởi nên tiền sính lễ cùng với tiền và tem phiếu cho 'tam chuyển nhất hưởng', lúc đến đây, dượng của con chuẩn sẵn sàng cả . Con cứ an lòng nhận lấy là , cứ xem như là chúng bù đắp cho con ."
Nhậm Giang Phong khẽ chau mày, đáp lời: "Cô cô, tâm tình của cô, con hiểu rõ. vốn dĩ con là trách nhiệm của cô. Tem phiếu 'tam chuyển nhất hưởng' quả thực là thứ con khó lòng xoay xở , con nhận thì cũng đành nhận , nhưng khoản tiền , con thể để cô và dượng chi trả ."
Nhậm gia cô cô đôi mắt hoe đỏ: "Tiểu Phong, là cô ruột của con đây. Nếu như cha con, cũng chẳng còn sống đến ngày hôm nay nữa. Năm xưa thể kịp thời trở về đón con , cô cô vẫn luôn canh cánh trong lòng, áy náy khôn nguôi. Con cứ xem như là vì để cho cô cô an lòng, đừng từ chối nữa, ?"
Thấy dáng vẻ của cô cô, cũng nỡ thêm lời nào nữa: "Được ạ. Nếu con nhận lấy thể khiến cô an lòng, thì con xin nhận. Cảm tạ cô cô, cũng xin cô chuyển lời cảm tạ của con đến dượng."
Bấy giờ Nhậm gia cô cô mới vui vẻ trở : "Với cô cô thì cần lời cảm tạ. Còn về phần dượng của con, đợi trở về Vân tỉnh sẽ gọi điện cho con, đến lúc , con hãy tự với dượng nhé."
Nhậm Giang Phong đưa cô cô về đến nhà khách, nhận lấy những thứ mà cô chuẩn sẵn cho : "Cô cô, con xin phép , lúc trở về nhất định chú ý an ."
Nhậm gia cô cô vỗ nhẹ lên vai cháu trai: "Cứ yên tâm , dượng của con nhờ cậy , đến lúc đó sẽ đồng hành cùng suốt chặng đường. Sau bất cứ chuyện gì, nhất định báo cho cô cô ngay lập tức, cho dù đến kịp, cũng sẽ tìm cách để nhờ giúp đỡ con, con nhớ kỹ ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-vo-linh-ca-tinh-dan-dau-dai-vien-phat-tai-nghich-tap/chuong-1084-dung-tu-choi-nua-duoc-khong.html.]
Nghĩ những gì trải qua từ thuở ấu thơ cho đến khi trưởng thành, bây giờ những lời của cô cô, trong lòng bất giác dâng lên một luồng ấm: Đây chính là tình mà từng một nếm trải, cảm giác quan tâm, xem trọng ... thật sự quá đỗi tuyệt vời.
Sơ Tuyết và Phó Diên Thừa kịp lúc trở về Phó gia.
Hai họ đặt chân đến nhà bao lâu, thì Nhậm Giang Phong tìm đến để đón .
Nghiên Uyển khoác lấy cánh tay của Sơ Tuyết: "Tứ tẩu, thèm món tương ớt do chính tay tẩu quá, chỉ tiếc là hôm nay ai nấy đều bận rộn, nên chẳng kịp lo đến chuyện đó..."
Nàng còn dứt lời, ánh mắt va vật mà Phó Diên Thừa đang xách tay: "Tứ ca, đang xách thứ gì tay thế?"
Phó Diên Thừa trao cho Sơ Tuyết một ánh , mỉm đưa món đồ trong tay cho : "Chính là thứ mà đang nghĩ trong đầu đấy."
Hắn dứt lời, Phó Nghiên Uyển vui sướng nhảy cẫng lên: "Tứ tẩu, tẩu thật là tuyệt vời nhất! Muội định bụng nhờ tẩu khi nào thời gian thì gửi cho một ít, chẳng thể ngờ tẩu chuẩn sẵn cho từ ."
Sơ Tuyết vốn yêu thích tính cách thẳng thắn, chút màu mè của nàng: "Đợi một thời gian nữa thêm sẽ gửi thêm cho một ít."
Phó Nghiên Uyển giang tay định ôm chầm lấy , nào ngờ Phó Diên Thừa túm ngay lấy cổ áo của nàng: "Thời gian còn sớm nữa, mau chóng thu dọn đồ đạc cho kịp chuyến xe."
Đồ đạc của nàng vốn chuẩn xong xuôi từ sáng sớm, bởi vì vội vã bắt xe, nên Nhậm Giang Phong bước còn kịp xuống ghế, cả hai cuống quýt vội vàng hướng thẳng bến xe.
--------------------