Nghĩ bụng bên nhà cha chồng điện thoại sẵn , nàng cũng chẳng cần cất công tìm đến bốt điện thoại công cộng gì.
Nàng cứ thế đạp xe một mạch về phía nhà chồng.
Lúc nàng tới nơi, cũng là lúc bắt gặp Nhị ca đang tất bật khuân vác đồ đạc: “Nhị ca, hai tìm nhà ?”
Phó Diên Vĩ trông thấy Sơ Tuyết liền đáp: “ . Thím Tư, em về đây thế?”
Sơ Tuyết khẽ liếc mắt trong sân, cất tiếng hỏi: “Cha về ạ?”
Phó Diên Vĩ lắc đầu: “Chắc là đang đường về . Em qua đây việc gì ?”
Sơ Tuyết khẽ gật đầu: “Ngày mai công tác, nên ghé qua báo cho cha một tiếng.”
Phó Diên Vĩ khẽ chau mày, định mở lời hỏi thêm thì thấy giọng của Hách Diễm Hồng cất lên từ phía : “Đi công tác , định ?”
Sơ Tuyết nể tình Nhị ca Phó Diên Vĩ, dĩ nhiên thể vờ như thấy, bèn đáp: “Đến Quảng Châu tham dự hội chợ Giao thương.”
Nghe Sơ Tuyết , Hách Diễm Hồng liền buông một câu đầy mỉa mai: “Ngươi... ngươi thì cái gì chứ?”
Sơ Tuyết chẳng buồn đôi co với nàng , liền sang với Phó Diên Vĩ: “Nhị ca, hai đang bận rộn chuyển nhà, lỡ dở công việc của hai nữa. Ta trong đợi cha , cũng cần gọi một cuộc điện thoại cho Diên Thừa, báo cho một tiếng để khỏi lo lắng.”
Phó Diên Vĩ dĩ nhiên nào dám ngăn cản, bởi cũng sợ vợ ăn chẳng giữ mồm giữ miệng của buông thêm câu nào chướng tai gai mắt nữa. Hắn vội : “Được, em cứ trong .”
Sơ Tuyết chẳng thèm liếc mắt Nhị tẩu Hách Diễm Hồng lấy một cái, cứ thế một mạch bước thẳng trong sân.
Nàng chân bước sân, chân tiếng Hách Diễm Hồng gắt gỏng: “Còn cái gì mà , mau khuân đồ .”
Phó Diên Vĩ còn kịp lên tiếng, nàng lẩm bẩm đầy khinh bỉ: “Nghe thử xem, còn tham gia hội chợ Giao thương nữa cơ đấy. Nàng thì trò trống gì, chẳng lẽ nàng vác cái mặt xinh đó bán hàng chắc?”
Nói đoạn, nàng còn bật khanh khách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-vo-linh-ca-tinh-dan-dau-dai-vien-phat-tai-nghich-tap/chuong-1102-noi-gian-vung-tay-tat-hach-diem-hong.html.]
Thế nhưng, tiếng còn dứt, một cái tát nảy lửa giáng thẳng xuống má nàng . Sơ Tuyết lạnh lùng cất giọng: “Đừng lấy cái bụng bẩn thỉu của ngươi mà suy diễn ác ý về khác. Để thêm một ngươi năng xằng bậy, thì chuyện sẽ chỉ dừng ở một cái tát .”
Nói trắng , Sơ Tuyết là cố ý. Nàng cho bọn họ thấy rõ một điều: Phó Diên Thừa tuy thể lúc nào cũng kè kè ở bên, nhưng bản nàng tuyệt đối là kẻ dễ bắt nạt.
Đừng chi Hách Diễm Hồng, ngay cả Phó Diên Vĩ cũng tài nào ngờ Sơ Tuyết thẳng tay đ.á.n.h như thế, khiến cả hai nhất thời sững sờ, kịp phản ứng.
Mãi cho đến khi Hách Diễm Hồng cảm nhận cơn đau rát như lửa đốt gò má, nàng mới “oái” lên một tiếng thất thanh, bấy giờ hai họ mới sực tỉnh.
Hách Diễm Hồng trợn trừng mắt Sơ Tuyết, nghiến răng gằn hỏi: “Ngươi dựa mà dám đ.á.n.h ?”
Sơ Tuyết nào dung túng cho nàng , nàng lạnh lùng đáp trả: “Bởi vì ngươi đáng ăn đòn.”
Phó Diên Vĩ dẫu rõ mười mươi là vợ sai, nhưng thấy Thím Tư đ.á.n.h là đánh, một chút do dự, cũng khỏi sa sầm mặt : “Thím Tư, gì thì , nàng cũng là Nhị tẩu của em. Có chuyện gì thể cho nhẽ, cớ em động tay động chân?”
Sắc mặt Sơ Tuyết cũng lạnh trông thấy: “Ngươi cũng nàng là Nhị tẩu của cơ ? Vậy mà những lời nàng thốt là lời con nên ? Ta tát nàng một cái là nể mặt ngươi lắm đấy, chứ thì sớm cho nàng một cước bay . Ngươi nhất nên khuyên nàng giữ cho chặt cái miệng của , tích chút khẩu đức cho bản thì hơn.”
Hách Diễm Hồng gào ầm ĩ, bắt Phó Diên Vĩ báo thù cho . Thế nhưng, Phó Diên Vĩ thừa sức , nếu hôm nay dám động đến một sợi tóc của Thím Tư, thì Thím Tư cũng dám liều mạng với tới cùng. Hắn sợ Thím Tư, mà điều thực sự sợ là Lão Tứ sẽ đời nào bỏ qua cho .
Sơ Tuyết cũng chẳng buồn bận tâm xem tiếp theo bọn họ định gì, nàng dứt khoát xoay , sải bước trong nhà.
Lúc , nàng còn một việc quan trọng hơn , đó chính là gọi điện cho Phó Diên Thừa.
Phó Diên Vĩ theo bóng nàng khuất cửa phòng khách, đoạn , mặt mày tái mét vì chột , gầm lên với Hách Diễm Hồng: “Ngươi còn mau ngậm cái miệng ! Ngươi Thím Tư là sắp gọi điện cho Lão Tứ ? Hay là ngươi nàng mách lẻo, để Lão Tứ tức tốc phi về đây xử tội ?”
Bị Phó Diên Vĩ gầm cho một trận như , Hách Diễm Hồng sợ đến mức dám lóc nữa, chỉ nghiến răng c.h.ử.i rủa: “Nhìn vợ đ.á.n.h cho mà đến cục cựa cũng dám, ngươi đúng là một thằng hèn nhát vô dụng!”
Vừa đúng lúc , Phó phụ và Phó mẫu tan trở về. Nghe thấy tiếng c.h.ử.i mắng om sòm của cô con dâu thứ, sắc mặt Phó mẫu lập tức trở nên vô cùng khó coi, bà cất giọng hỏi: “Lại đang náo loạn chuyện gì nữa đây?”
--------------------