Mấy đang đây trò chuyện, thì bỗng thấy từ phía nhà cũ vọng tới những tiếng cãi vã ồn ào.
Sơ Tuyết chau mày về phía : “Sao ầm ĩ lên thế , giọng thì vẻ là của Cát gia.”
Nàng dứt lời, thấy Xuân Hiểu, hôm nay nghỉ, dắt theo Truy Phong chạy ào : “Đại tỷ, Nhị tỷ, tới đây.”
Sơ Tuyết thấy nàng chạy mồ hôi nhễ nhại: “Ngươi chạy chậm một chút, xem kìa, mồ hôi đầm đìa cả .”
Xuân Hiểu ôm ghì Truy Phong lòng: “Truy Phong thối tha, thắng nhé.”
Hạ Thu gương mặt ngập tràn cưng chiều tiểu : “Ngươi xem, Truy Phong thì hiểu gì chứ, mà ngươi cũng đua với nó ?”
Sơ Tuyết tán thành lời của tỷ tỷ , bởi lẽ, rõ ràng rành rành là Truy Phong thể hiểu. Vừa nàng thấy tường tận, ngay khoảnh khắc lao cổng chính, Truy Phong cố ý nhường Xuân Hiểu.
Dù , nàng , chỉ vươn tay xoa xoa đầu Truy Phong: “Truy Phong của chúng giỏi lắm.”
Truy Phong lập tức phấn chấn hẳn lên, đôi mắt nó sáng rực đến đáng sợ, rõ ràng là một cảm giác như thể tìm thấy tri âm.
Biểu cảm lập tức chọc cho Sơ Tuyết bật : “Được , , Truy Phong của chúng thông minh lắm.”
Bấy giờ, Xuân Hiểu mới : “Mẹ bảo sang đây nhắn với Đại tỷ một tiếng, nếu việc gì thì cứ ở bên , tạm thời đừng về nhà cũ, của Cát gia mò đến .”
“Chẳng đền tiền , họ tới nữa?”
Xuân Hiểu bĩu môi đáp: “Muội xem như thấu , Đại Bá Nương chỉ là trộm gà thành mất nắm gạo, đây là lấy đá tự đập chân . Hơn nữa, di chứng e là một sớm một chiều chẳng thể nào tiêu tan .”
Sơ Tuyết ngờ thể suy nghĩ sâu xa đến thế. Nếu như ở kiếp xảy chuyện của nguyên chủ, lẽ Xuân Hiểu thi đỗ đại học, dẫu thì thành tích học tập của con bé vốn xuất sắc.
Nàng bất giác thầm thở dài trong lòng: “Nói chuyện chính .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-vo-linh-ca-tinh-dan-dau-dai-vien-phat-tai-nghich-tap/chuong-176-nguoi-muon-an-don.html.]
Xuân Hiểu lè lưỡi: “Người của Cát gia trại giam thăm Cát Bảo Thành, ở trong đó ăn no, còn lao động, nên thấy nhà là tuôn một tràng lóc kể khổ.
Người Cát gia xuống xe về Cát Lý Trang mà tìm thẳng đến đây. Con mụ Đỗ Nhị A cửa đập phá lung tung một trận. Lần Gia Nãi cũng mặt can ngăn, nhưng ả Đỗ Nhị Nha Đầu đó nào thèm , cứ bất chấp tất cả mà đập phá cho hả giận.
Đại Bá cũng nổi giận, thẳng tay tát cho Đại Bá Nương một cái, còn lớn tiếng c.h.ử.i mắng Cát gia lời mà giữ lấy lời, lấy nửa điểm chữ tín.”
Lời dứt, mấy đều phá lên . Sơ Tuyết lạnh lùng buông một câu: “Hai chữ ‘thành tín’ , từ miệng thốt , mà nó ngang tai đến thế.”
lúc , tất tả chạy : “Sơ Tuyết, ngươi gọi ngươi về nhà.”
Sơ Tuyết co giò chạy thẳng về phía nhà cũ. Khâu Thiếu Phong dặn dò Hạ Thu một câu: “Nàng cứ ở đây với nhạc phụ nhé.”
Nói , cũng ba chân bốn cẳng chạy về phía nhà cũ.
Sơ Tuyết xông cổng chính, thấy Đỗ Nhị A đang xô đẩy Liễu mẫu, còn đang cố mon men nhà , nàng liền quát: “Ngươi ăn đòn!”
Chẳng đợi những khác của Cát gia kịp phản ứng, Sơ Tuyết lao tới tung một đòn khóa yết hầu Đỗ Nhị A, lôi sềnh sệch ả đến tận cổng chính, thẳng tay ném văng ngoài: “Cho các ngươi mặt mũi quá ?”
Cát Đại Xuyến thể ngờ Sơ Tuyết về nhanh đến thế, hơn nữa vợ của nặng ngót nghét một trăm ba mươi cân, mà nàng thể nhấc bổng lên .
Những lời c.h.ử.i bới chực trào đến miệng, đành nuốt ngược trong. Hắn thấy sát khí ngùn ngụt trong đôi mắt của Sơ Tuyết, sợ rằng nếu cứ bám riết lấy chuyện hôm nay buông, nàng sẽ tống cả nhà bọn họ trại giam một nữa.
Hắn thừa rằng, nha đầu bây giờ là chỗ dựa vững chắc.
Sơ Tuyết nào ý định dừng tay, nàng thẳng về phía Đại phòng, túm lấy Liễu Kiến Cường đ.ấ.m đá túi bụi: “Ta , đừng lôi mấy chuyện nát bét của nhà các ngươi sang liên lụy đến Nhị phòng chúng , các ngươi nhớ, ?
Ta thể đ.á.n.h trưởng bối, nhưng đ.á.n.h kẻ ngang hàng thì chứ nhỉ? Liễu Kiến Đông bây giờ đang mang thương tích trong , tiện tay. Liễu Như Hoa là phận nữ nhi, cũng nỡ xuống tay. Vậy nên, ngươi đành tự nhận xui xẻo .”
--------------------