Sơ Tuyết đang tâng bốc Cửu Thúc, mà thật lòng cảm thấy tay nghề mộc của quá đỗi xuất sắc: “Cửu Thúc, những cả đời thợ mộc, nhưng đồ vật cũng chỉ để , để dùng mà thôi. Thế nhưng, gia cụ mà ngươi như thổi linh hồn, chẳng những tinh xảo đến từng chi tiết, mà còn khiến liền thấy lòng thảnh thơi, dễ chịu.”
Đây là đầu tiên Cửu Thúc khen ngợi như : “Thế thì khoa trương quá .”
Sơ Tuyết sang Liễu mẫu: “Mẹ, xem lời khoa trương ?”
Liễu mẫu đang mân mê một chiếc tủ hai cánh: “Khoa trương là cái gì thì hiểu, chỉ cái tủ , từ đường nét chế tác cho đến cách bố trí bên trong, thật sự khiến vô cùng yêu thích, còn hơn tất cả những cái từng thấy đây.”
Nhắc đến chuyện , Cửu Thúc liền trở nên phấn chấn hẳn lên: “Chị dâu, chị đó thôi, kể từ khi mấy cái tủ , khách hàng tìm đến tận cửa nườm nượp ngớt, bây giờ đến cửa cũng cần , căn bản chẳng thời gian để nhận thêm việc bên ngoài.”
Đợi tất cả gia cụ chuyển trong nhà, Xuân Hiểu với vẻ mặt hớn hở chạy đến bên cạnh Sơ Tuyết: “Nhị tỷ, khi nào chúng dọn nhà ?”
Sơ Tuyết xoa đầu nàng: “Sắp , đợi Cửu Thúc xong cánh cổng chính, lắp nữa là gần xong cả .”
Xuân Hiểu nhảy cẫng lên cao ba thước: “Tuyệt quá .”
Nói xong, nàng nhanh như một làn khói lao gian tây sương phòng mà chọn, ngắm bàn sách và tủ áo trong phòng, cất lên một tràng reo hò vui sướng.
Nhân lúc vẫn còn ở trong nhà, Sơ Tuyết lên tiếng: “Cửu Thúc, tính xem cả thảy hết bao nhiêu tiền, lát nữa sẽ mang qua cho .”
Cửu Thúc xua tay : “Không vội, nhà ngươi mới cất nhà xong, muộn một chút trả cũng .”
Sơ Tuyết nhất quyết chịu: “Tiền gia cụ vẫn để dành đủ cả. Cứ thanh toán xong xuôi thì trong lòng mới thấy yên .”
Cửu Thúc là thật thà, nhớ tới mấy kiểu tủ mà Sơ Tuyết đưa cho, nên chỉ tính tiền vật liệu, còn tiền công thì lấy một đồng nào, thậm chí còn tặng thêm một chiếc bàn vuông lớn cùng mười cái ghế đẩu đồng bộ, xem như là tấm lòng cảm tạ của đối với Sơ Tuyết.
Tiễn cha con Cửu Thúc , Sơ Tuyết với Liễu mẫu: “Ngày mai sẽ lên thành phố một chuyến, xem thể xoay xở ít phiếu vải và phiếu bông . Nhân mấy ngày nhà cửa đang hong cho thoáng khí, tìm giúp mấy bộ chăn đệm mới. Nếu phiếu vải dư dả, sẽ mua thêm ít vải về, cả nhà chúng mỗi may một bộ quần áo mới, cũng may cho cả đại tỷ một bộ nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-vo-linh-ca-tinh-dan-dau-dai-vien-phat-tai-nghich-tap/chuong-203-gia-cu-da-toi-noi-chuan-bi-dao-gieng.html.]
Liễu Phụ từng dám mơ một ngày sẽ sống những ngày tháng như thế . Người trong thôn ghen tị với đến nhường nào, điều khiến nhớ lời mà nhị nữ nhi đây: “Cha cứ coi như một đứa con trai mà nuôi nấng là .”
, những nhà con trai trong thôn chắc hưởng phúc như . Thế nhưng, những kẻ ghen ăn tức ở trong làng ít lưng Sơ Tuyết nhà .
Nghe những lời con gái , trong lòng trĩu nặng một cảm giác khó tả. Hắn xuống cái chân gần như bình phục , âm thầm hạ quyết tâm, nhất định chăm chỉ lụng, nhất định để vợ con sống những ngày tháng sung túc.
Bọn họ đang trò chuyện thì Lượng T.ử Thúc bước : “Sơ Tuyết, bên ngoài mấy đến, chính là những mà Diên Thừa nhờ tới giúp chúng đào giếng đó.”
Sơ Tuyết suýt chút nữa thì quên mất chuyện .
Khi họ bước ngoài, những mang theo dụng cụ đợi sẵn ở ngoài cổng lớn. Vừa trông thấy sân viện, đàn ông đầu liền cất tiếng khen: “Nhà của ngươi trông bề thế thật đấy.”
Liễu Phụ bước lên phía : “Đã vất vả cho các vị một chuyến đến đây .”
Người đàn ông dẫn đầu sợ nhà họ Liễu ngại ngùng, liền : “Vừa mấy ngày nay chúng đến giúp việc ở phía hồ chứa nước, nên tiện đường ghé qua một chuyến thôi. Ta và Diên Thừa là bạn học hồi sơ trung, quan hệ cực kỳ thiết, đừng khách sáo với .”
Vừa , chỉ huy bắt đầu tìm kiếm một vị trí thích hợp để đào giếng.
Sau khi đo đạc một vòng trong sân, họ đều thấy chỗ nào thực sự lý tưởng.
Sơ Tuyết bèn dẫn họ mảnh đất tự canh ở phía nhà.
Mấy đó xem xét một hồi, chỉ một góc gần bờ ruộng mà : “Trong cả mảnh đất , vị trí là thích hợp nhất để đào giếng.”
--------------------