Phó Diên Minh thê t.ử cất lời, liền thủng thẳng lên tiếng: "Đó là Lão Nhị tự chuốc lấy thôi, đáng đời lắm. Kể từ ngày xuống quê, tháng nào nhà cũng gửi tiền, gửi bưu kiện cho , thế mà cái miệng của càng ngày càng lớn. Cha chẳng qua là thằng bé Cẩm Trạch theo chân bọn họ chịu khổ nơi thôn dã, nên mới hết đến khác nhẫn nhịn.
Thế nhưng , bọn họ quả thực quá giới hạn ."
Vừa lang quân dùng từ 'bọn họ', Quách Văn Tĩnh ngay suy nghĩ của cũng tương đồng với . Chuyện chắc chắn là do Nhị Đệ Muội Hách Diễm Hồng ở lưng giở trò yêu quái, Mẹ dĩ nhiên cũng thấu, bởi lẽ năm xưa, Lão Nhị đến cả cơ hội ở thành cũng chẳng màng, cứ nằng nặc đòi xuống quê cho bằng .
Lại còn lấy cái cớ mỹ miều rằng: là đang cống hiến cho gia đình.
cũng sai, nếu xuống quê, e rằng những kẻ vẫn luôn nhòm ngó chiếc ghế của cha chồng hẳn sẽ vin cớ để gây chuyện, nhà họ Phó cũng khó mà yên như bây giờ.
Chính vì , suốt bao năm qua, cha chồng tháng nào cũng đều như vắt chanh gửi tiền, gửi bưu kiện cho , vợ chồng nàng từng một lời ca thán, nhiều nhất cũng chỉ là đôi câu chua chát lưng mà thôi.
Ấy thế mà, kể từ ngày Phó Cẩm Trạch nhà họ chào đời, cứ cách một thời gian là Nhị Đệ mò về một chuyến, lúc thì tay xách nách mang, thấy thứ gì là vơ vét thứ đó, thật khiến khinh thường vô cùng.
Trước đây còn , cả gan xách luôn cả giỏ trứng gà mà nhà đẻ của Tam Đệ Muội gửi sang cho cháu ngoại tẩm bổ. Lúc tan về nhà tin, Tam Đệ Muội một trận trò với Lão Tam, cuối cùng vẫn nhờ cha chồng đền trứng gà thì chuyện mới cho qua.
Lần thì , những cuỗm sạch cá khô mà đối tượng của Lão Tứ mang đến biếu, mà còn nhẫn tâm chiếm luôn cả phần của Tiểu Muội. Vợ chồng Lão Nhị đúng là càng ngày càng quá quắt.
Lúc hai chuẩn rời khỏi phòng, Phó Diên Minh khẽ cất giọng dặn dò: "Chuyện Lão Nhị , đừng nhắc đến mặt Tam Đệ Muội, kẻo nàng vui trong lòng."
Quách Văn Tĩnh lườm lang quân một cái: "Biết ."
*
Trong khi đó, ở một nơi khác: "Chuyện sai các ngươi , tiến hành đến ?"
"Đã theo lời ngài mà tung tin ngoài ạ. Tin rằng với gia thế của nhà họ Phó, họ sẽ đời nào chấp thuận cho con trai cưới một con dâu như về nhà ."
"Để mắt cho kỹ , đừng để xảy bất cứ sai sót nào."
"Vâng."
"Thưa Phu Nhân, trong quá trình điều tra, chúng vô tình con gái của Đinh Hữu Văn là Đinh Tố Dung cũng đang xuống quê ở Liễu Thụ Thôn."
"Còn chuyện ?"
"Vâng, chúng đặc biệt xác nhận , chính là Đinh Tố Dung."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-vo-linh-ca-tinh-dan-dau-dai-vien-phat-tai-nghich-tap/chuong-266-dung-la-am-hon-khong-tan.html.]
"Lại thể trùng hợp đến thế?"
"Thưa Phu Nhân, chúng cần tiện tay theo dõi nàng ạ?"
"Việc đó thì cần."
Miệng thì , nhưng trong lòng nàng dấy lên một mối nghi ngờ: Bao nhiêu nơi chọn, tại cứ nhất định là Liễu Thụ Thôn?
"Được , ngươi lui việc ."
Thấy nọ rời , phụ nữ trầm ngâm một lúc lâu, đó mới nhấc điện thoại lên: "A lô, phiền tìm giúp Đinh Hữu Văn."
Đầu dây bên nhanh bắt máy: " là Đinh Hữu Văn đây, xin hỏi vị nào?"
"Là ."
"Phu Nhân, ngài gọi điện đến đây?"
"Có thời gian ?"
Người đàn ông ở đầu dây bên thấy câu thì trong lòng dâng lên một nỗi chán ghét, nhưng vẫn đáp một câu: " giải quyết xong công việc trong tay sẽ qua ngay."
"Được, đợi ngươi."
Dập máy xong, liền giơ tay đ.ấ.m mạnh tường: là âm hồn tan!
còn thể gì đây, ai bảo năm xưa vì tiền đồ mà trêu chọc con mụ điên cơ chứ.
Để cho khác sự khác thường của , hít một thật sâu, khôi phục dáng vẻ ôn tồn, nho nhã như thường ngày.
Dù trong lòng trì hoãn thời gian, đến muộn một chút, nhưng vẫn nhanh chóng xử lý cho xong công việc tay, bởi lẽ mụ đàn bà thần thông quảng đại vô cùng.
Hắn liếc chiếc đồng hồ cổ tay, cuối cùng đành bất lực rời khỏi văn phòng, trong lòng một nữa thầm cầu cho mụ đàn bà mau chóng về chầu trời.
--------------------