Chuyện bàn xong, Phó Diên Thừa còn việc quan trọng trong , bèn : “Vậy cuối tuần , sẽ đưa trưởng bối trong nhà đến dạm hỏi.”
Liễu Phụ gật đầu , bèn bảo Sơ Tuyết ngoài tiễn khách.
Đợi hai họ khỏi, Xuân Hiểu liền tỏ vẻ mặt đầy bất mãn: “ là đồ keo kiệt, cũng chẳng lấy lòng tiểu di t.ử tương lai là đây một chút nào cả.”
Liễu mẫu giơ tay vung cho một cái tát: “Cả ngày chỉ năng hàm hồ, sợ chê cho .”
Liễu Phụ cũng lộ vẻ đồng tình: Con bé ăn ngày càng đầu óc, cứ thế thì hỏng.
Vẻ mặt lạnh : “Xuân Hiểu, con thế, càng ngày càng chừng mực hả?”
Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, hỏi: “Chẳng lẽ con ai xúi giục , bản thể chút đầu óc nào ?”
Xuân Hiểu chột cúi gằm mặt xuống.
Liễu mẫu và Sơ Tuyết đưa mắt , thôi , phen khỏi cần hỏi nữa.
Sắc mặt Liễu mẫu cũng trở nên khó coi: “Xuân Hiểu, con mười hai tuổi , chứ đứa trẻ lên ba, thể khác xúi bẩy điều gì con cũng tin sái cổ . Trước con sợ ở nhà ở rể, và cha con cũng , cần thiết.
Bây giờ con xem, đang giở trò gì đây?”
Xuân Hiểu bướng bỉnh đáp: “Tam thẩm đứa trẻ mới sữa uống. Nhà chúng con trai, đại tỷ là con đầu lòng, cha tất nhiên xem trọng. Nhị tỷ tài, còn nhận phần thưởng của chính phủ, mang vinh quang về cho gia đình, cha dĩ nhiên yêu quý. Con con trai, chẳng tài cán gì, đương nhiên yêu thương, nên việc gì cũng tranh giành thôi.”
Nàng dứt lời, Sơ Tuyết chọc cho tức đến bật : “Gạt những chuyện khác sang một bên, cứ cho là việc gì cũng tranh giành , nhưng đồ đạc là do đối tượng của mua cho , ngươi tranh giành cái nỗi gì?”
Nghe Sơ Tuyết , mặt Xuân Hiểu đỏ bừng lên: “Ta chỉ thử xem trong lòng cha , bao nhiêu phân lượng mà thôi. Biết ầm lên một trận, họ sẽ đồng ý sắm cho một bộ giống thì .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-vo-linh-ca-tinh-dan-dau-dai-vien-phat-tai-nghich-tap/chuong-334-nguoi-sao-co-the-mang-ta.html.]
Liễu mẫu tức giận chỉ tiếc rèn sắt thành thép, : “Đầu óc của con chỉ để trưng cho thôi , gì cũng tin là thật thế? Chúng là nhất của con, lẽ nào hại con ?”
Sơ Tuyết chút phiền chán với đứa em gái : “Liễu Xuân Hiểu, với ngươi cuối cùng, kẻ xúi giục ngươi thể là ?
Người là vì cớ gì, chẳng vì thấy ngươi ngu ngốc, thể lợi dụng ngươi để khuấy cho nhà chúng gà bay ch.ó sủa, khiến bọn họ hả hê trong lòng . Ta thấy ngươi sống trong sung sướng quá lâu , đến nỗi quên mất những ngày tháng ở nhà cũ của Liễu gia khổ sở thế nào, đúng là tiện thật.”
Liễu Xuân Hiểu ngẩng phắt đầu lên: “Nhị tỷ, ngươi thể mắng ?”
Sơ Tuyết trầm giọng đáp: “Nếu ngươi còn tỉnh táo , ngại đ.á.n.h ngươi . Nhớ kỹ cho , nếu còn ngoan cố đổi, thì đừng trách đoạn tuyệt quan hệ với ngươi.”
Kết hợp với tình tiết ở kiếp , hóa đây là một kẻ chủ kiến, cũng chẳng suy nghĩ riêng, bảo sống thê t.h.ả.m đến . Nói như , vì cho rằng kiếp nàng danh tiếng của nguyên chủ liên lụy, chi bằng bản nàng vốn là chí tiến thủ.
Có điều, kết cục của nàng ở kiếp ít nhiều cũng liên quan đến nguyên , hy vọng kiếp nàng đừng tự tay phá nát một ván bài .
Lời cần , Sơ Tuyết cũng nhiều lời với nàng nữa, bèn xoay bước trong nhà.
Sau khi Sơ Tuyết rời , Liễu mẫu liền tra hỏi Xuân Hiểu: “Là ai với con những lời đó?”
Ban đầu Xuân Hiểu còn , nhưng chịu nổi ánh mắt cứ chằm chằm của Liễu Phụ và Liễu mẫu, đành lí nhí đáp: “Là Tam thẩm ạ.”
Liễu mẫu chẳng thể nào ngờ , Tô Hồng Quyên ngày thường vốn quen giả thể giở trò lưng như : “Nhị tỷ của con đúng lắm. Con cũng nghĩ xem đây chúng ở nhà cũ sống những ngày tháng thế nào ? Tam thẩm của con tại với con những lời đó chứ?
Đó là bởi vì kể từ khi nhà dọn ở riêng, nhờ phúc của nhị tỷ con, cuộc sống của chúng ngày một khấm khá, bọn họ cảm thấy trong lòng cam tâm, nên mới xúi giục con, hòng phá hoại cuộc sống yên bình của nhà chúng .”
--------------------